Tôi là người con gái chuẩn bị bước qua tuổi 30 nhưng chuyện tình cảm của tôi không mấy thuận lợi và êm đẹp như người khác. Nhìn bạn bè ai cũng lần lượt lên xe hoa mà tôi phát thèm.
Có công việc ổn định, thu nhập cũng không thu kém ai nhưng không hiểu sao tôi cứ bị ảm ảnh bởi việc lấy chồng sau tuổi 30. Tôi sợ qua tuổi 30 tôi sẽ già, không thể sinh con hay quan trọng hơn là gia đình tôi đang thúc giục. Bố mẹ tôi dọa nếu năm nay tôi không cưới sẽ bắt tôi về quê gã chồng. Ở tuổi này tôi cũng không thể trách bố mẹ mình.
Thế là tôi quyết định cưới anh – người đàn ông nhiều lần phản bội tôi. 29 tuổi dù biết người ta không yêu mình thật lòng cũng chẳng hề đối xử tốt với mình nhưng tôi vẫn phải cưới.

Lúc đầu quen anh, tôi không thể nào tưởng tượng anh là người trăng hoa như thế. Tôi và anh quen nhau khi cả 2 đều gặp biến cố lớn trong cuộc đời. Anh thì bị người yêu cấm sừng, còn tôi thì bị sức ép chuyện cưới xin từ gia đình.
Rồi chúng tôi quen biết nhau trong lễ cưới nhỏ bạn, gặp lại nhau sau bao năm chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Như hợp tính nhau đã lâu, từ những buổi nói chuyện xuyên đêm tình cảm của chúng tôi nảy nở từ lúc nào không biết.
Được vài tháng thì tôi đồng ý làm bạn gái anh, cứ nghĩ người từng trải trong chuyện tình yêu như anh sẽ biết trân trọng và yêu thương tôi. Nhưng không, anh trăng hoa với đủ người trước mặt tôi.
Tôi khi yêu thì rất hết mình, tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ anh, không bao giờ tôi kiểm tra điện thoại vì tôi tôn trọng cuộc sống của anh, hay thậm chí tôi cũng kiềm bớt sự ghen tuông của mình khi thấy anh quá thân mật với người phụ nữ khác.
Nhiều người nói tôi mù quáng trong tình yêu, nhưng không hiểu sau tôi vẫn cứ khăng khăng tin tưởng anh. Bởi có lẽ anh luôn tạo một vỏ bọc khiến tôi không thể nào nghi ngờ anh, anh công khai hình ảnh chúng tôi lên facebook, những cuộc gặp mặt cùng công ty hay bạn bè anh đều đưa tôi theo cùng. Tôi cũng có về gia đình anh chơi vài lần và cả gia đình anh đều chấp thuận chuyện tình cảm của chúng tôi.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ là người đàn ông của cuộc đời mình, nhưng sự tin tưởng của tôi dù có cao như núi cũng phải sụp đổ khi thấy anh lăng nhăng hết người này tới người khác.
2 năm trước anh làm tôi thất vọng khi tôi phát hiện anh vẫn còn qua lại với người tình cũ. Tôi quyết định chia tay nhưng anh không đồng ý, anh nói yêu tôi nhưng tại người yêu cũ cứ níu kéo nên anh chỉ gặp mặt nói chuyện, ngoài ra cả 2 không có ý gì khác. Tôi đau đớn, nằm lỳ mấy ngày khi biết tin này, nhưng vì còn yêu anh, còn niềm tin nơi anh nên tôi tha thứ.
Sau lần đó thấy anh quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn nên tôi thấy yên tâm và hạnh phúc với tình yêu anh dành cho tôi. Nhưng rồi nửa năm sau như “ngựa quen đường cũ”, anh qua lại với một nhỏ đồng nghiệp cùng công ty. Lần này biết chuyện tôi không còn sốc như lần đầu, tôi thấy trống rỗng và mất lòng tin vào anh. Tôi nhất quyết chia tay, nhưng chỉ vì phút yếu mềm tôi lại cho anh cơ hội.

Rồi những lần “say nắng” tiếp theo của anh với bạn bè đồng nghiệp, đối tác,… khiến tôi thấy chán nản. Giờ tôi không còn đau nữa, cảm xúc của tôi như đã bị chai lỳ bởi anh.
Bị anh phản bội nhưng giờ đây tôi chỉ biết im lặng và đơn giản lấy anh làm chồng cho xong chuyện. Cuộc sống vợ chồng sau này có lẽ không êm ấm như những người con gái hạnh phúc khác nhưng tôi bắt buộc phải lấy anh.
Sau khi có con tôi sẽ chia tay và sẵn sàng làm mẹ đơn thân, tôi biết và tin rằng mình sẽ có đủ khả năng và nghị lực để làm chuyện đó.