Cần gì trách nhiệm – làm sao tôi biết cô ấy chỉ ngủ với mình tôi?

0
“Tự nguyện sống cùng nhau thì có gì phải chịu trách nhiệm, với lại làm sao tôi biết cô ấy chỉ ngủ với mỗi mình tôi?”

Đó là câu nói của thằng “em rể hờ”, người yêu của em gái tôi. Tôi có đứa em gái bé hơn tôi 5 tuổi. Khi bước sang năm 3 đại học, nó và người yêu quyết định dọn về sống chung với nhau, nhà trọ cách chỗ tôi ở khoảng 30 phút chạy xe.

Tôi biết điều đó, nhưng cũng chẳng thể can ngăn được. Dù sao, em gái tôi cũng đã 21 tuổi- tôi nghĩ nó biết và tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.

Ngày hai đứa về sống chung, tôi hẹn gặp cả hai và dặn dò vài câu. Cậu bạn hứa sẽ yêu thương và chăm sóc cho em gái tôi suốt đời, sau này hai đứa ra trường đi làm sẽ tổ chức đám cưới. Tôi không tin những gì cậu ta nói, nhưng biết làm sao được, chỉ ậm ừ cho qua mọi việc.

can-gi-trach-nhiem-lam-sao-toi-biet-co-ay-chi-ngu-voi-minh-toi

Nói tôi không sót em gái thì không đúng, bởi tôi biết chắc cái tính bướng bỉnh của em mình. Những cái gì càng ngăn cấm, nó càng làm tới và cố gắng chứng tỏ rằng mình đúng, nên tôi chỉ biết đứng từ xa, làm chỗ dựa tinh thần thay ba mẹ ở quê.

Nếu ba mẹ biết chuyện này, cả tôi và nó sẽ trở thành tội đồ, ông bà sẽ chẳng thể sống nổi và không còn mặt mũi để nhìn ai.

Mọi việc vẫn cứ diễn ra êm ả cho đến sau đó một năm, hai đứa ra trường và có công việc làm ổn định. Hai đứa không làm cùng một chỗ, mức lương và công việc ổn định nhưng mãi chẳng thấy người yêu của em tôi đề cập đến chuyện cưới hỏi.

Mặc dù chúng vẫn sống chung nhưng mỗi lần em gái tôi đề nghị chuyện cưới hỏi thì người yêu gạt phắt đi. Cậu ta nói mình còn trẻ không muốn vướng bận chuyện vợ con. Vả lại cậu ta muốn đạt được thành công trong sự nghiệp trước đã.

Chưa hết, cậu ta còn nói với em tôi nếu thấy chán thì không cần sống chung nữa, đường ai nấy đi. Khi đó vì tức giận em tôi và cậu ấy cãi nhau rất lớn. Nó có đến tìm tôi khóc lóc, tôi cũng khuyên thôi nên bỏ đi cho xong. Vậy mà nó không cam tâm, nó cho rằng mình đã dành cho cậu ấy cả tình lẫn tiền thì không thể dễ dàng buông bỏ được.

Bất ngờ hơn là sau trận cãi nhau đó, người yêu của em tôi bỏ đi thật. Em gái tôi như kẻ phát điên, nó tìm cậu ta khắp nơi. Suốt mấy ngày trời nó chờ người yêu ở chỗ làm của cậu ta mới gặp mặt được. Gặp nhau chẳng hiểu hai bên nói gì nhưng em gái tôi lại lao đầu vào xe ngay trước mặt người yêu.

Lần đó, cậu ta đưa em gái tôi vào bệnh viện, sau khi ra viện cậu ta tiếp tục về sống chung với em gái tôi. Đến thăm em, tôi xót nên mắng cho nó một trận, tôi nói nó có cần liều cả tính mạng vậy không? Nó cười đau đớn trả lời chỉ có làm vậy người yêu nó mới quay về với nó.

Nhưng cũng từ đó, em gái tôi sống trong đau khổ. Cậu ta hành hạ em tôi đủ điều. Hôm nào cũng đi từ sáng tới khuya. Về đến nơi người nồng nàn mùi men và sai em tôi như con ở. Chẳng hiểu nó bị hấp dẫn bởi điều gì mà lại cam tâm phục vụ như vậy.

Chưa hết cậu ta còn mời bạn bè về ăn nhậu rồi bày ra như một chiến trường. Đã thế cậu ta ngang nhiên cặp kè với gái về tận nhà trọ. Em tôi nói thì cậu ta sẵn sàng cho nó mấy bạt tai. Cậu ta còn nói với nó: “Nếu không muốn sống trong địa ngục thì hãy để tôi đi”. Vậy mà chẳng hiểu sao em tôi không tỉnh ngộ. Suốt mấy tháng trời cậu ta dằn vặt hành hạ nó, nó vẫn không chịu buông bỏ.

Cuối tuần vừa rồi em gái tôi phát hiện mình có thai. Nó gọi điện cho tôi và vui mừng thông báo. Nó nói có lẽ đây là dấu hiệu tốt để củng cố tình cảm của tụi nó. Vậy mà ngay trong chiều hôm đó, nó lại bị người yêu đối xử rất tàn tệ. Khi em tôi vừa báo tin có thai. Cậu ta đã hét ngay vào mặt nó rằng đừng dùng cái thai để ràng buộc cậu ta, tự mà giải quyết cho tốt nếu không đừng trách.

lam-sao-toi-biet-co-ay-chi-ngu-voi-minh-toi

Cậu ta còn cho rằng loại gái dễ dãi như em tôi thì chắc gì cái thai là của cậu ta. Không kiềm chế được em tôi buông lời trách mắng. Vậy mà cậu ta thẳng tay đánh em tôi sưng vù cả mặt.

Không thể nhịn thêm được nữa, hôm sau tôi hẹn gặp cậu ta. Ngồi trong quán nước tôi nói giờ em tôi cũng đã có mang cậu ấy cũng nên chịu trách nhiệm. Nghe cậu ta nói mà máu trong người tôi sôi lên: “Tự nguyện sống cùng nhau thì có gì phải chịu trách nhiệm, với lại làm sao tôi biết cô ấy chỉ ngủ với mỗi mình tôi”.

Không kiềm chế được tôi đã tạt nguyên li nước hoa quả lên người cậu ta. Tôi mắng cậu ta là một kẻ khốn nạn, một tên sở khanh đểu cáng.

Mấy hôm nay, tôi đón em gái về nhà. Tôi khuyên nó không nghe nên giận quá cũng mắng cho nó một trận. Tôi cũng đã phân tích đủ lý lẽ, người ta đã không còn yêu thương gì nữa sao cứ ngu khờ níu kéo. Khi níu được rồi liệu sống cùng có hạnh phúc hay không? Tôi nói thêm là giờ em còn trẻ hãy bỏ tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới.

Vậy mà nó cứ cứng đầu và ngu ngốc, nó muốn giữ lại đứa bé, nó sẽ sinh con và chờ đợi ngày người yêu nó trở về. Thật lòng tôi chẳng còn lời nào để nói với nó. Tôi muốn bỏ mặc nó cho rồi nhưng không nỡ. Tôi phải làm gì với em gái của mình đây? Mong mọi người có thể cho tôi vài lời khuyên.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.