Sau đám cưới, bố mẹ 2 bên mua cho vợ chồng tôi một căn hộ chung cư ở Sài Gòn. Với vợ chồng trẻ như chúng tôi thì đây quả là thiên đường, do là chung cư cao cấp nên mọi thứ đều rất tiện nghi, không gian rộng rãi với 1 phòng khách và 2 phòng ngủ.
Tận hưởng cuộc sống vợ chồng son không được bao lâu thì chồng tôi đề nghị để Quân, bạn rất thân của chồng về ở cùng vì anh không nỡ thấy Quân lủi thủi ở trọ một mình. Thật tình thì tôi không muốn có người lạ sống trong nhà nhưng vì chiều ý chồng nên tôi đành chấp nhận.

Từ khi Quân dọn vào sống cùng vợ chồng tôi, tôi vất vả hơn nhiều vì phải đảm đương hết việc nhà từ nấu ăn, giặt giũ cho đến dọn dẹp nhà cửa. Tuy vậy nhưng tôi vẫn vui lòng vì thấy Quân cũng là người hiểu chuyện, ngoài việc góp tiền nhà mỗi tháng anh ấy còn thường xuyên mua trái cây, quà bánh để vào tủ lạnh cho cả nhà cùng ăn.
Vì chưa có người yêu nên mỗi dịp cuối tuần hay lễ tết Quân đều lủi thủi ở nhà. Thấy bạn ở nhà một mình nên mỗi lần vợ chồng tôi ra ngoài chơi chồng lại rủ Quân đi cùng, khi thì xem phim, lúc thì mua sắm hoặc ăn uống. Ban đầu tôi cũng hơi khó chịu vì không có không gian riêng tư gì cả. Đến khi vô tình phát hiện Quân có khả năng chụp ảnh rất đẹp, lại chăm chỉ chỉnh sửa giúp vợ chồng tôi thường xuyên có những bức ảnh lung linh trên facebook, được nhiều người khen ngợi nên tôi rất thích.
Tôi và Quân làm việc theo giờ hành chính nên về nhà rất đúng giờ, còn chồng tôi thường xuyên phải gặp đối tác, ăn uống với khách hàng nên về khá muộn. Những lúc không có chồng ở nhà, Quân thường tình nguyện làm “tài xế” mỗi lần tôi đi siêu thị mua sắm hoặc có việc ra ngoài. Thậm chí, tôi đi cùng Quân còn nhiều hơn đi với chồng. Không ít lần bị người khác ngộ nhận chúng tôi là một cặp, lúc đó tôi rất bối rối và tôi biết Quân cũng vậy.
Hôm đó là cuối tuần, chồng tôi về nhà khá muộn và thông báo anh phải đi công tác tỉnh một tháng. Trong lòng tôi có cảm giác bất an khó tả, tôi muốn giữ chồng lại nhưng công việc của anh không cho phép. Không phải tôi lo lắng cho chồng phải đi xa vì trước khi cưới anh cũng thường xuyên có những chuyến đi như vậy.
Nhưng lần này thì khác, tôi không ở nhà một mình mà ở với Quân, tôi sợ chút tình cảm trong lòng tôi có cơ hội lớn dần và chúng tôi không kiềm chế được cảm xúc của chính mình. Trước khi đi chồng tôi còn dặn dò Quân quan tâm, chăm sóc tôi trong thời gian anh vắng nhà. Không hiểu anh quá tin tưởng bạn hay cố tình không hiểu điều tôi đang lo lắng.
Những bữa cơm còn lại chỉ có tôi và Quân, tôi cố gắng tránh né ánh mắt của anh ấy bằng cách ăn thật nhanh rồi vào phòng nghỉ. Nhưng những lúc vào dọn dẹp phòng ngủ, giặt giũ quần áo cho Quân trong lòng tôi lại có cảm thấy xốn xang khó tả.
Rồi chuyện tôi lo lắng cũng đã xảy ra, hôm đó sau khi ăn cơm xong chứng đau dạ dày của tôi lại tái phát, tôi vào phòng nghỉ để mặc cho Quân loay hoay rửa chén. Dọn dẹp xong Quân gọi điện cho chồng tôi báo việc tôi bị đau bụng, biết bệnh của vợ nên chồng tôi bảo Quân vào phòng lấy thuốc cho tôi uống, nếu thấy không đỡ thì đưa tôi đi bệnh viện giúp.

Quân vào phòng hỏi thăm, sau khi cho tôi uống thuốc Quân ngồi lại bên cạnh tôi, còn xoa bụng giúp tôi hết đau. Tôi nhìn vào mắt Quân, bỗng nhiên đôi bàn tay của Quân không còn ở bụng mà dần dần tiến lên cao hơn. Đêm đó, hai cơ thể quyện vào nhau, cái ranh giới mà chúng tôi giữ gìn bấy lâu bị xé toạc lúc nào không hay.
Còn chồng tôi, do không gọi được cho tôi và Quân, lo lắng tôi có việc gì nên anh đã bắt xe về ngay trong đêm. Anh bước vào nhà, đi thẳng vào phòng và kịp chứng kiến hết cảnh tượng kinh hoàng. Dưới sàn, chăn gối, quần áo vương vãi khắp nơi. Trên giường, người vợ ngoan hiền vẫn còn đang ngon giấc trong vòng tay cậu bạn thân mà bấy lâu anh luôn tin tưởng.