Tôi vốn là con gái nhà khá giả, bản thân có ăn học đàng hoàng, nhan sắc lại không đến nổi nào lại được rất nhiều người yêu thương, săn đón.
Từ chối tất cả, tôi quyết định đám cưới với một người thua mình về mọi mặt, gia đình tôi ban đầu cũng không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân này nhưng tôn trọng chuyện tình cảm của con cái nên ba mẹ tôi đành chấp nhận.
Mang thai đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi vẫn vui vẻ với nhau, anh vẫn thương yêu, chiều chuộng tôi như lúc mới yêu. Tuy phải đi làm xa nhà nhưng tuần nào anh cũng sắp xếp công việc về nhà thăm mẹ con tôi.

Con chào đời, tôi thấy rõ niềm vui trên gương mặt chồng khi tôi sinh cho anh một cậu con trai giống cha như đúc. Có lẽ, đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong suốt thời gian tôi làm vợ anh.
Sinh con, tôi không đi làm nữa mà ở nhà chăm sóc con và gia đình chồng, mọi chi tiêu trong nhà đều phụ thuộc vào tiền lương hàng tháng của anh. Thấy vậy, ba mẹ tôi cho một số vốn kinh doanh để cuộc sống đỡ vất vả hơn. Cứ nghĩ cuộc sống đã viên mãn, kinh tế gia đình ngày một khá hơn nên tôi quyết định sinh thêm đứa nữa.
Thật không ngờ khi tôi thông báo mình đã mang thai cũng là lúc chồng tôi nói anh đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài và không còn yêu tôi nữa. Anh buộc tôi phải phá thai vì nhân tình của anh cũng đang mang bầu, nếu tôi có thêm con thì trách nhiệm của anh sẽ rất nặng nề, anh không thể gánh nổi.

Nói xong anh đưa tôi tờ đơn ly dị đã có chữ ký của anh rồi lấy hết quần áo để đến sống hẳn với người phụ nữ đó. Mặc cho mẹ anh khóc lóc, hết mắng nhiếc rồi lại năn nỉ, van xin nhưng anh vẫn quyết tâm ra đi. Về phần mình, tôi chỉ im lặng mà không nói gì vì tôi không còn lời nào để nói với kẻ phản bội như anh.
Từ ngày anh bước chân ra khỏi nhà, tôi xem như cha của các con tôi đã chết, bản thân mình là phụ nữ không chồng, các con tôi không có cha vì anh không xứng đáng làm cha chúng.
Tôi vẫn sống với ba mẹ chồng, ngày tôi sinh nở cũng chỉ có nội ngoại 2 bên lo lắng mà không hề thấy anh xuất hiện. Sau khi con cứng cáp, tôi đi làm lại để có tiền nuôi con mặc dù hàng tháng ông bà vẫn hỗ trợ tiền để nuôi các cháu.
Cuộc sống của mẹ con tôi lúc này khá ổn, các con vẫn được nuôi dưỡng và giáo dục tốt bằng tình thương của mẹ và ông bà. Cũng có nhiều người khuyên tôi nên dọn ra ngoài sống vì dù sao mình cũng chỉ là con dâu, nếu sau này con trai họ dắt vợ con bên ngoài về thì người thiệt thòi sẽ là tôi.

Tôi cũng đã từng lo lắng về việc này nhưng tôi nghĩ các con tôi đã thiếu thốn tình thương của cha, tôi không thể ích kỹ để các cháu tiếp tục sống xa ông bà nội.
Còn chuyện tương lai, nếu ba mẹ chồng tôi nhận con trai và người phụ nữ kia là con dâu thì mẹ con tôi ra đi cũng không muộn. Dù chuyện đó có xảy ra cũng sẽ đón nhận một cách bình thường, qua bao nhiêu sóng gió dường như tôi đã chai sạn và không còn chuyện gì có thể làm tổn thương tôi được nữa. Giờ đây, con cái là niềm an ủi cuối cùng của tôi và vì chúng tôi sẽ làm tất cả.