Tôi và anh làm việc cùng cơ quan, thật lòng thì ban đầu tôi không mấy thiện cảm với anh. Tính anh cứ hay thích trêu đùa hết người này cho đến người khác, nhất là đồng nghiệp nữ. Công ty đa phần là nhân viên nữ trẻ tuổi nên anh tha hồ mà trêu đùa các cô, càng ngày tôi càng thấy ngứa mắt.
Sau một lần xe tôi bị chết máy trên đường về, anh vô tình gặp và giúp đỡ, từ đó tôi dần có cái nhìn khác về anh. Sau đó, chúng tôi trò chuyện với nhau nhiều hơn, anh dần thân thiết với tôi và mạnh dạn “tấn công”.

Anh thường xuyên đến nhà tôi chơi, khi thì chở mẹ tôi đi chợ, khi thì tỉa cây cảnh giúp bố. Nhà chỉ có 2 đứa con gái, thấy anh thân thiện lại biết giúp đỡ mọi người nên ông bà rất ưng, cứ hối thúc 2 đứa làm đám cưới.
Anh rất được lòng người lớn, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng khen, bảo sau này anh sẽ là người chồng, người cha tốt. Ba mẹ tôi “đổ” trước, tôi cũng từ đó xiêu lòng theo, ngày nào anh không qua nhà chơi lại thấy thiếu thiếu, mặc dù ở cơ quan vẫn gặp nhau.
Biết được mình đã thực sự yêu, chúng tôi quyết định cưới nhau chỉ sau 6 tháng tìm hiểu. Sau lễ cưới, do làm chung cơ quan nên chúng tôi được ưu tiên được nghỉ 1 tuần để đi hưởng tuần trăng mật. Thật tình tôi không muốn đi tý nào vì tôi bị say xe nặng, không thể nào di chuyển được một đoạn đường dài như thế. Nhưng vì chồng chồng hăng hái chuẩn bị lịch trình nên tôi đành phải chấp nhận.
Dù đã chuẩn bị trước mọi phương án nhưng tôi đều bị say, đi chưa được nửa đường mà tôi như cọng bún thiêu, nghĩ đến đoạn đường còn lại mà ngán ngẫm. Đến nơi, nhận phòng khách sạn xong anh phải dìu tôi lên vì người tôi cứ như lơ lửng trên mây, không tài nào tự đi một mình được.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã hơn 8 giờ tối. Tôi gọi anh nhưng không thấ trả lời, nhìn thấy điện thoại anh còn trong phòng nên tôi nghĩ chồng mình chỉ dạo gần đây.
Tắm rửa, thay đồ xong tôi đi lòng vòng tìm anh nhưng tìm hơn 1 giờ đồng hồ vẫn không tìm thấy. Tôi về lại khách sạn hỏi lễ tân vẫn không thấy anh đâu, cũng khá trễ nên tôi quyết định tìm quán ăn để ăn cho xong bữa tối.
Bước vào một quán ăn gần đó, đang ngồi đợi phục vụ mang thức ăn lên thì tôi phát hiện một giọng nói vô cùng quen thuộc, đó là giọng của chồng mình. Tôi đứng dậy và bước qua tấm ván gỗ chắn giữa 2 bàn ăn để quan sát. Đó chính là chồng tôi, nhưng không phải ngồi một mình mà ngồi cùng 1 cô gái trẻ. Hai người đang rất vui vẻ, họ thân mật đến mức tôi nghĩ đó là vợ anh ta chứ không phải tôi. Cô ta thì liên tục nũng nịu trong lòng chồng tôi còn anh ta thì cẩn thận đút thức ăn cho cô ta.
Không thể nào giữ bình tĩnh được, tôi tiến lại gần phía 2 người. Nhìn thấy tôi, anh ta hốt hoảng vô cùng, tay chân luống cuống đến nổi đánh rơi luôn đôi đũa đang cầm trên tay.
Bất ngờ hơn, trong khi chồng tôi chưa kịp giải thích gì thì cô gái bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi là Hân, người yêu cũ của chồng chị, cứ tưởng tối nay chị mệt nên mượn tạm 1 đêm”. Tôi chưa bao giờ gặp người khiếm nhã và trơ trẽn đến vậy.
Do là chỗ đông người nên tôi im lặng, về đến khách sạn tôi dọn đồ vào va li và bỏ đi mặc cho anh đang cố giải thích. Anh bảo đấy là bạn gái cũ của anh, hai người đã chia tay, cô ấy hẹn anh ra để gặp mặt lần cuối. Càng nghe anh giải thích, tôi càng cảm thấy căm ghét và xem thường anh.

Tôi không thể nào chấp nhận con người như vậy làm chồng, tôi quyết định xách va li và rời khỏi khách sạn. Nhưng khổ nỗi, mang tiếng đi hưởng tuần trăng mật mà lại về ngay trong đêm thì biết giải thích thế nào với mọi người. Nghĩ thế nên tôi quyết định thuê một khách sạn khác ở gần đó để ở, sau 1 tuần thì về lại thành phố.
Nằm trong khách sạn, tôi thấy mình thật đáng thương. Tôi tự hỏi mình có tội gì mà phải lâm vào hoàn cảnh này? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Trong đầu tôi chỉ lẩn quẩn những câu hỏi không đầu không cuối, đấy là tuần trăng mật đáng nhớ của đời tôi.