Năm 22 tuổi, tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Tôi được nhận vào làm việc văn phòng với mức lương khởi điểm là 3,5 triệu/tháng. Vì chăm chỉ, hoàn thành tốt những nhiệm vụ công việc nên chỉ sau 6 tháng, mức lương của tôi đã được nâng lên đến 5 triệu.
Trong công việc, tôi được rất nhiều đồng nghiệp hỗ trợ. Cũng bởi vì trong văn phòng, chỉ có vẻn vẹn 3 người con gái, 1 cô đã có gia đình, 1 chị đã có người yêu sắp cưới, và người còn lại là tôi. Điều này đã vô tình cho tôi một đặc ân lớn, đó là được nhiều chàng trai trong văn phòng để mắt, giúp đỡ.
Trong đó, có Trưởng phòng của tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, đã có gia đình và một con. Đàn ông khi ở ngưỡng tuổi 30, họ trông lĩnh lãm và phong độ đến lạ. Mặc dù tôi tự nhủ rằng, anh là người đã có gia đình, việc phá hoại hạnh phúc của người khác là tội lỗi rất lớn; nhưng không hiểu sao, mọi suy nghĩ và ánh mắt của tôi chỉ tập trung về anh.

Một đứa con gái vừa chập chững bước vào đời, bắt gặp được người quan tâm, chỉ dạy cho mình nhiều điều lại thêm phần lịch lãm, điển trai thì làm sao có thể khước từ. Là một đứa con gái lý trí, nhưng không hiểu sao khi đứng trước anh, tôi lại không kìm chế được cảm xúc của mình.
Mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Khi anh ngỏ lời yêu tôi, giữa cảm giác vui mừng là những lo lắng về mối quan hệ vụng trộm này. Và hơn hết, bỗng chốc tôi trở thành kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, khi nghe được những lời đường mật ấy từ anh, tôi lại xuôi lòng chấp nhận thành kẻ trong bóng tối của cuộc đời anh. Trong thâm tâm của mình, tôi biết mối quan hệ này sẽ chẳng đi về đâu, nhưng thật sự tôi không thể kiểm soát được tình cảm, suy nghĩ của mình ngay lúc đó.

Chúng tôi quen nhau như vậy được gần 2 năm. Không ai phát hiện cả, trừ tôi và anh, cùng cô bạn thân của tôi. Cho đến một ngày, anh hẹn tôi đến quán café quen thuộc của hai đứa ở tít ngoại thành.
Chúng ta nên kết thúc ở đây, em còn cả một tương lai phía trước. Em còn trẻ, hãy đi tìm hạnh phúc thật sự của mình đi em. Đã hai năm rồi còn gì.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi ở bên nhau. Tôi hiểu ra rằng đã đến lúc thôi mơ mộng về anh. Anh cũng nên trở về với gia đình, về với bổn phận của một người chồng, người cha.
Tôi và anh đã cố gắng kiềm chế tình cảm của mình để không hẹn gặp nhau, không gọi điện cho nhau lúc nửa đêm. Vì sau đó, tôi đã chuyển chỗ làm, chuyển nhà trọ. Tôi cần phải làm lại từ đầu.
Hai năm sau, tôi quen người đàn ông khác. Chúng tôi kết hôn sau 8 tháng quen nhau. Người ấy rất thương tôi, quan tâm từng chút một. Trước khi cưới cũng như sau cưới, hiện giờ đã được 1,5 năm nhưng chưa bao giờ anh làm tôi buồn phiền, cáu giận. Chúng tôi bàn tính với nhau, đến năm sau, khi mua được nhà sẽ có con ngay.
Cho đến hôm trước, khi chồng đưa tôi đi siêu thị để mua một vài đồ dùng cần tiết, bất ngờ tôi gặp anh. Anh vẫn vậy, vẫn ánh mắt nhìn tôi tình cảm đến thế. Bao nhiêu hình ảnh yêu thương, kỷ niệm những ngày trước hiện về trong tâm trí. Anh cũng nhìn tôi, nhìn với vẻ quyến luyến và như muốn nói điều gì đó. Nhưng lúc đó, chồng đã kéo tay tôi đi đến quầy hàng khác. Chúng tôi lướt qua nhau, vô tình và xa lạ.
Về đến nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Khi quyết định cầm điện thoại lên gọi cho anh ấy xem sao thì tôi thật sự bất ngờ vì anh vẫn dùng số cũ. Chúng tôi hẹn gặp nhau, khi gặp mặt, hai đứa chẳng nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm như thế.
Rồi, mọi khoảng cách như bị phá vỡ khi anh ôm chầm lấy tôi. Những cảm giác yêu thương ngày xưa chợt ùa về, vẹn nguyên đến lạ. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, bao nhiêu buồn tủi cứ thế ập về khiến tôi và anh cùng nấc lên – ôm ghì lấy nhau. Mặc dù biết là sai trái, nhưng cả tôi và anh đều nhận ra mình vẫn còn yêu nhau tha thiết đến thế.

Về đến nhà, tôi biết mình đã làm điều có lỗi với chồng. Nhưng sao trái tim tôi lại một lần lỗi nhịp – trở về cảm giác của ngày xưa mất rồi. Chúng tôi đều đã có gia đình riêng, làm sao có thể quay về bên nhau được nữa? Làm sao có thể giấu giếm hai bên để không bại lộ sự việc này được? Thật sự tôi đang rất rối bời!
Giữa chồng và người tôi yêu, phải làm sao để được trọn vẹn!?