Đã có gia đình hạnh phúc – nhưng tôi vẫn ngủ với đồng nghiệp

0

Tôi kết hôn năm 26 tuổi, khi công việc đã ổn định, đã sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Tôi và vợ hiện tại quen nhau từ thời học đại học. Đến lúc ra trường hai đứa quyết định về chung mái nhà để dựng xây hạnh phúc. Đến giờ đã ngót 10 năm. Chúng tôi đã góp đủ tiền để mua được căn nhà, không quá rộng nhưng cũng đủ chỗ ở cho 4 người. Tức hai vợ chồng tôi và hai đứa con.

Đứa con lớn của tôi đang vào lớp 1, đứa nhỏ mới được hơn 2 tuổi. Vì vậy, vợ tôi khá vất vả trong việc chăm lo nhà cửa. Từ lúc sinh bé thứ hai, cô ấy đã nghỉ hẳn công việc ở cơ quan, lui về nội trợ.

Vợ tôi là người biết vun vén, chăm lo cho gia đình, nên tôi rất thương cô ấy. Nhiều lúc cuối tuần được nghỉ, tôi luôn sắp xếp đưa cả nhà đi đây đó, hít thở không khí.

Vợ tôi là người biết vun vén, chăm lo cho gia đình
Vợ tôi là người biết vun vén, chăm lo cho gia đình

Tuy nhiên, hơn 1 năm gần đây, tôi dường như cảm thấy chán nản mọi thứ. Cảm thấy cuộc sống của mình mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại, nhàm chán đến mức mệt mỏi. Tôi còn có cảm giác, giống như mọi việc ở hiện tại đang đè nặng lên mình một cách đầy trách nhiệm. Từ công việc, đến chuyện gia đình. Sóng gió gia đình tôi cũng bắt đầu từ đây.

Trong công ty tôi, có chị đồng nghiệp hơn tôi 2 tuổi, dù vậy nhưng chị vẫn chưa lập gia đình. Xét về tuổi tác, chị có lớn hơn tôi thật, nhưng nếu xét về ngoại hình thì chị vẫn còn quyến rũ lắm.

Nếu để ý, tôi cũng thấy chị thường xuyên quan tâm đến tôi. Lúc thì mời ăn trưa cùng, khi thì lon nước ngọt, viên kẹo ngậm…Tuy nhiên, khi ấy, tôi không mấy quan tâm đến chị ta. Không phải vì chị ấy già, mà là tôi đang có một gia đình hạnh phúc.

Rồi chẳng hiểu sao, tôi lại thả mình theo những hành động tán tỉnh, mời gọi chị ta. Chẳng cần mất nhiều thời gian, chị ta chủ động nhắn tin với tôi. Ngỏ ý muốn mời tôi đi ăn để tiện “giúp đỡ về công việc”. Tôi đồng ý.

Mặc dù nói là chị ta mời, nhưng tôi vẫn đứng ra trả tiền bữa ăn cho đáng mặt nam nhi. Trong suốt buổi trò chuyện, không có bất kỳ từ ngữ nào liên quan đến công việc. Thỉnh thoảng, chị ta còn để tay lên đùi tôi, vuốt vuốt.

Tôi hiểu, nhưng vẫn cố kìm chế cảm xúc. Cho đến cuối buổi ăn tối, tôi phải đưa chị ta về vì lý do xe đang nằm trong trung tâm sửa chữa.

Trên đường về hôm ấy, ngồi sau xe tôi mà chị ta cứ ghì sát người vào tôi, ôm chặt cứng. Tôi không nói gì, cũng không có hành động gạt đi điều ấy.

Qua hôm ấy, chúng tôi chính thức bước vào cuộc tình vụng trộm. Vì chị ấy chưa có gia đình nên khá thoải mái trong việc đi về, còn tôi thì tìm mọi cách để nói dối vợ rằng phải làm thêm giờ, tăng ca để được quấn quýt đến chị đồng nghiệp quyến rũ.

Chúng tôi thường xuyên đổi địa điểm “yêu” nhau, vì sợ mọi người phát hiện. Nhưng, cuối cùng, chúng tôi đã chọn giải pháp là về hành sự ngay tại nhà của chị – căn chung cư tầm trung cách công ty đủ xa. Đủ để mọi người không tìm ra tôi và chị.

Tôi lại bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi tột cùng
Tôi lại bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi tột cùng

Mối quan hệ vụng trộm này cho tôi cảm giác lạ, sự phấn khích, tươi mới. Sự kín đáo, giấu giếm giúp tôi thấy thú vị, tận hưởng từng hương vị của tình yêu, của tình dục đúng nghĩa. Và càng trốn chạy, càng vụng trộm, tôi nhận ra mình càng chìm đắm trong thế giới hoan lạc đó. Mãi chẳng muốn ra.

Khi về đến nhà, nhìn thấy vợ đang loay hoay chuẩn bị bữa tối, ngắm hai con đang đùa giỡn tôi lại bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi tột cùng. Nhưng, không vì vậy mà tôi muốn kết thúc mối quan hệ với chị đồng nghiệp. Tôi chẳng biết mình đang suy nghĩ gì nữa.

Nhiều lúc thấy mình thật khốn nạn, cứ mãi chạy theo những cảm giác phù phiếm, trăng hoa. Nhưng thật sự, mỗi khi muốn dừng lại, kết thúc với chị ta thì lòng tôi lại hối tiếc. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ buồn bực của chị, tôi thật không cầm lòng được.

Bây giờ, tôi cũng không biết nên cư xử như thế nào cho đúng mực? Chuyện vụng trộm này tôi sợ trước sau gì cũng bị phát hiện, nhưng không biết nên dừng lại hay ngồi nói chuyện rõ ràng với vợ. Thật sự tôi không biết nên làm thế nào cả!

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.