Tôi là kết quả của một cuộc hôn nhân đỗ vỡ, ba má tôi ly dị khi tôi còn chưa chào đời chỉ vì ba tôi có người đàn bà khác. Má đưa tôi về sống cùng với ngoại và các dì.
Các dì, các chị cũng không hạnh phúc hơn má tôi là bao, không ly hôn thì suốt ngày than vãn mình lấy nhầm chồng. Tôi lớn lên và luôn được tiêm vào đầu tư tưởng xấu về đàn ông, rằng họ là một nhóm người hư đốn, không có người nào chung thủy tuyệt đối.
Đó cũng là lý do khiến tôi không dám đặt niềm tin vào đàn ông và không dám lấy chồng vì sợ ngày nào đó mình cũng sẽ bị phản bội. Vì vậy, khi có người đàn ông nào tán tĩnh hay ngỏ lời yêu, tôi đều từ chối và tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội.
Cho đến lúc tôi gặp anh, một người đàn ông thành đạt và lịch lãm. Tôi yêu anh bằng tình yêu nồng cháy, anh là mối tình đầu của tôi và cũng là người tôi lấy làm chồng. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại yêu anh nhiều đến vậy, tôi không có chút nghi ngờ nào về anh, tôi làm tất cả để anh được vui và tất nhiên khi tình yêu được đáp trả tôi vô cùng hạnh phúc.
Sau gần 3 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Lúc đó tôi cũng nhận được không ít lời bàn tán, mọi người nói chồng tôi giỏi kiếm tiền lại phong độ như vậy nếu tôi không giữ cẩn thận thì sẽ rất dễ mất. Nghe vậy tôi chỉ cười trừ chứ không trả lời, vì hơn ai hết tôi biết một khi anh quyết định lăng nhăng có nghĩa là tôi đã không còn quan trọng và tôi có giữ cách nào cũng vô dụng.
Tất nhiên, những lời nói của mọi người xung quanh cũng tác động không nhỏ đến tôi, tôi luôn lo lắng khi nghĩ đến cảnh đỗ vỡ của mẹ và các dì, nó đã ám ảnh tôi từ nhỏ đến lúc trưởng thành.
Thật may mắn, cuộc hôn nhân của tôi rất vui vẻ và hạnh phúc. Từ ngày cưới nhau đến giờ chồng tôi chưa bao giờ làm chuyện gì để tôi phải buồn. Tiền lương hàng tháng chồng tôi đều đưa vợ giữ, muốn đi đâu chồng cũng chở đi, chồng làm bất cứ việc gì cũng suy nghĩ cho vợ trước rồi mới làm. Cuộc sống hiện tại được xem là trọn vẹn, viên mãn.
Nhưng tuổi thơ bất hạnh, gắn liền với bao con người đau khổ khiến tôi không thể không lo lắng. Nhiều lần tôi nói với chồng về những suy nghĩ của mình, chồng tôi không trả lời mà chỉ cười. Anh còn nói không phải đàn ông nào cũng ngoại tình giống như không phải đàn bà nào cũng chung thủy.
Tính mỗi người mỗi khác chứ không thể mặc định đàn ông là phải ngoại tình. Đối với anh, gia đình là tất cả, anh sẽ không bao giờ dại dột phá vỡ những gì anh đã cực khổ vun đắp. Nhưng nếu tôi cứ không tin tưởng, cứ nghi ngờ thì chính tôi là người khiến anh ngoại tình, chính tôi là phá vỡ cuộc hôn nhân này chứ không phải anh.
Nghe chồng nói tôi cũng yên tâm phần nào và tự rút ra được bài học cho bản thân, đó là “Đàn ông tốt còn rất nhiều, quan trọng là bạn có may mắn tìm đúng người và nuôi dưỡng cái tốt đó được hay không mà thôi.”