Đem vợ biếu sếp để được thăng tiến

0

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở một vùng quê miền Tây. Ý thức được điều này, tôi luôn cố gắng học hành cho thật tốt, để thoát khỏi cái nghèo, thoát khỏi cảnh bị chê bai.

Mặc dù không phải là con cả, nhưng là con trai trong nhà nên tôi một tay gánh vác hết những chuyện có thể gánh vác, để ba mẹ đỡ cực, chị em đỡ vất vả.

Rồi ngày tôi đậu đại học, một mình khăn gói lên Sài Gòn với số tiền vỏn vẹn có năm trăm ngàn. Còn lại, trong balo tôi chứa đầy thức ăn. Nào rau, nào thịt gà mẹ kho, nào gạo…

Nhớ lại lúc đó, thật sự tôi cũng không biết động lực nào lại giúp mình bám trụ lại thành phố với năm trăm nghìn trong túi. Lúc bước xuống xe, lang thang tại bến xe, tôi còn chưa biết và định hình được là mình sẽ làm gì tiếp theo.

May sao, có một chú xe ôm nhìn thấy tôi ôm cái balo ngồi từ sáng đến trưa tại bến xe nên hỏi chuyện. Tôi thuật lại hoàn cảnh của mình, chú nói ngồi đợi chú, đến chiều sẽ chở tôi về khu nhà trọ chú ở để thuê phòng giá rẻ.

Những dãy nhà lụp xụp ven con kênh
Những dãy nhà lụp xụp ven con kênh

Tôi leo lên xe chú. Chiếc xe chạy lòng vòng qua những con hẻm nhỏ sâu ngun ngút, rồi dừng lại bên những dãy nhà lụp xụp ven con kênh. Mà mãi sau này khi quen đường, quen xá tôi mới biết đó là xóm “nước đen” dành cho những người có thu nhập thấp sinh sống ở Sài Gòn.

Tôi được chú giới thiệu ở cùng với hai người nữa, lớn hơn tôi vài tuổi và đã đi làm. Mỗi tháng tôi chỉ cần đóng ba trăm tiền nhà (bao gồm cả điện nước). Tiền ăn tự túc.

Cũng may cho tôi, tháng đầu tiên ở đó, bà chủ phòng trọ đã không lấy tiền của tôi. Tôi nhập học với nỗi lo học phí, rồi tiền ăn, tiền nhà sẽ như thế nào. Ban ngày đi học, ban đêm tôi đi làm thêm. Từ việc phục vụ quán ăn, cho đến café, bốc vác, chạy xe ôm…

Rồi đến năm 3, tôi phát hiện ra mình có nhiều nét giống với một tên công tử trong trường. Hắn lười học và lắm tiền. Hắn thuê tôi đi thi học cho hắn, với giá năm trăm ngàn/môn. Ban đầu, tôi còn sợ và lưỡng lự. Nhưng vì túng thiếu tiền đóng học phí, tôi nhắm mắt làm liều. Mọi thứ trót lọt, sau mỗi kỳ thi hộ tôi lấy về cả vài triệu đồng. Trừ hết những khoản học phí, chi phí sinh hoạt, tôi gửi cả về quê cho mẹ chi tiêu.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua. Mọi chuyện đã có thể đi vào quỹ đạo nếu không có ngày định mệnh ấy. Trong lúc đang đi thi hộ, tôi bị phát hiện do cô chủ nhiệm lớp tôi trông thi phòng đó. Mọi chuyện vỡ lỡ, tôi bị đình chỉ học. Bảo lưu học phần sau 2 năm.

Chán nản, con đường học thức đến đó là kết thúc. Mọi cố gắng trong suốt thời gian qua của tôi dường như đổ sông, đổ bể cả. Buồn lòng, tôi thường xuyên uống rượu cùng với mấy anh trong xóm trọ, theo họ đi làm phụ hồ, bốc vác qua ngày.

Thế rồi, cuộc đời bỗng nhiên sang trang mới khi được gặp lại em – cô bạn học thời đại học. Mặc dù không chung lớp nhưng chúng tôi có biết đến nhau qua một vài lần tham gia hoạt động xã hội.

Gia đình em không phải quá giàu có, nhưng thuộc bậc khá giả ở đất Sài thành. Lúc đầu mới quen em, tôi mặc cảm lắm, vì chỉ có trong tay duy nhất chiếc xe cup cà tàng của anh cùng xóm trọ bán lại. Lấy cái để đi làm phụ hồ. Nhưng, em thì hoàn toàn ngược lại. Em luôn chấp nhận ngồi sau xe, cùng tôi đi đến mọi ngóc ngách của thị thành, ăn những món ăn bình dị, rẻ tiền.

Quen nhau đã lâu, tuy nhiên tôi chưa dám ngỏ lời cưới em. Vì tôi nghèo quá, chẳng có gì cả. Ba mẹ ở quê cũng già yếu, không lo được nhiều.

Vậy mà em lại là người mở miệng trước tôi, em bảo sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ để em được ở bên tôi.

Rồi từ từ, mọi việc sẽ được giải quyết, bởi bản chất tôi cũng thông minh và lanh lẹ mà. Sau một thời gian đấu tranh, cuối cùng ba mẹ của em cũng đồng ý cho tôi cưới em. Hơn thế, ông bà còn mua hẳn cho chúng tôi một căn hộ ở gần chỗ làm của em. Còn về phần tôi, ba mẹ của em cũng xin cho tôi được một chân làm văn phòng cạnh công ty em. Mức lương không nhiều, nhưng cũng đủ để gọi là có công việc.

Thế nhưng, mọi việc thay đổi chỉ sau một lần tôi đưa em đi dự buổi tiệc cùng công ty. Vợ tôi mặc dù không đẹp lắm, nhưng em thuộc tuýp người dễ nhìn, dịu dàng và quyến rũ. Hôm đó, tôi thấy sếp mình để ý đến em nhiều lắm. Nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Cho đến 1 tuần sau, sếp chủ động gọi tôi vào phòng làm việc. Ông đưa ra một đề nghị khiến tôi cảm thấy khinh bỉ. Đó là, tôi sẽ được tăng lương và chức vụ nếu cho vợ tôi quen ông.

Tôi đã quát thẳng vào mặt ông ấy, nhưng không dám nói lớn và đóng sầm cửa lại khi ra ngoài. Khi về đến nhà, tôi đã suy nghĩ lại lời đề nghị đó. Nếu làm như vậy, vợ tôi có thể sẽ đỡ cực hơn. Tôi có thể kiếm được nhiều tiền và có tương lai hơn.

Thế là, buổi tối hôm ấy, tôi gọi sếp đến nhà. Trong bữa ăn tôi đã cố tình bỏ thuốc và phần ăn của vợ. Khi cô ấy say giấc, tôi đã nhường cho sếp, đi xuống phía dưới chung cư ngồi đợi. Nóng ruột.

Sau 1 giờ đồng hồ. Tôi quay trở vào nhà, sếp đã mặc lại quần áo chỉnh tề và ra về. Ngay hôm sau, tôi được bổ nhiệm chức Trưởng phòng. Vợ tôi, em chẳng hay biết gì cả. Em vui thay tôi, còn tôi lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với em, nên đã hết lòng yêu thương, chăm sóc.

Tôi trở thành kẻ “bán vợ cầu thân”
Tôi trở thành kẻ “bán vợ cầu thân”

Thế nhưng, đời có ai lường trước chữ ngờ. Sếp tôi là một kẻ bỉ ổi. Ông đe dọa tôi bằng cuốn phim ghi lại cảnh ân ái của ông ta với vợ tôi, buộc tôi phải đồng ý cho những lần như vậy tiếp diễn. Mọi chuyện vỡ lỡ, em biết chuyện.

Cú sốc ấy khiến em nằm viện gần 2 tuần. Và đưa đơn ly hôn với tôi, cắt đứt mọi liên lạc. Ba mẹ em lấy lại nhà ở, đuổi tôi ra đường với hai bàn tay trắng. Tôi trở thành kẻ “bán vợ cầu thân”.

Chỉ vì chút danh lợi, tôi đã đánh mất hạnh phúc gia đình của mình, đánh mất người vợ hết mực thương yêu tôi….

Giờ đây, tôi biết mình sai, tôi hối hận lắm. Liệu có quá muộn màng?

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.