Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở miền Tây, ba mẹ tôi đều là nông dân, hàng ngày phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời để có cái ăn, cái mặt nên tôi chưa bao giờ dám xem thường cái nghèo. Học xong cấp 3, tôi theo mấy người bạn lên Sài Gòn để làm công nhân ở một khu chế xuất. Ở đây, tôi gặp và yêu Quang, chồng tôi bây giờ.
Cả 2 đều là dân tỉnh lẻ, không bằng cấp, thu nhập công nhân bấp bênh nên yêu nhau hơn 4 năm chúng tôi mới dành dụm đủ tiền làm đám cưới. Sau khi cưới nhau, chúng tôi tiếp tục đi làm ở Sài Gòn vì gia đình chồng cũng không khá giả, không giúp đỡ được gì nhiều.
Cố gắng làm việc chăm chỉ, chi tiêu tiết kiệm, sau 5 năm vợ chồng tôi mua được một mảnh đất nhỏ ở ngoại ô và xây được 1 căn nhà cấp 4.

Niềm vui có nhà mới chưa được bao lâu thì anh, chị của chồng hay tin và có ý muốn dọn về sống chung để tiết kiệm chi phí. Nghĩ anh chị cũng khó khăn, nhà mình thì rộng rãi nên tôi đồng ý. Nhưng thật không thể ngờ, sau khi họ dọn về sống cùng thì có hàng trăm chuyện xảy ra khiến tôi không còn muốn về nhà mỗi khi tan ca.
Sau khi gia đình anh chị chồng dọn đến, tôi ngăn nhà thành 3 phòng để mỗi gia đình ngủ một phòng nhưng chỉ có phòng của vợ chồng tôi có điều hòa. Mùa nóng, tôi gọi các cháu con anh chị vào phòng ngủ cùng để mát mẻ, dễ ngủ. Thật không ngờ anh trai, chị dâu, anh rể, chị gái của chồng cũng vô tư mang gối vào ngủ cùng. Ban đầu cũng hơi khó chịu nhưng cứ nghĩ thời tiết oi bức mọi người khó ngủ tôi cũng vui vẻ chấp nhận.
Phòng vợ chồng tôi không rộng lắm, giường ngủ và tủ quần áo đã chiếm hơn nửa diện tích, thế là họ vô tư đề nghị mang giường ra ngoài để mọi người nằm cùng nhau cho thoải mái.
Bức xúc hơn là có hôm chồng tôi đi vắng, chị gái và chị dâu dắt các cháu về quê. Nhà chỉ còn mẹ con tôi và 2 người đàn ông, tôi đã cẩn thận đóng cửa phòng đi ngủ sớm thế mà anh trai và anh rể chồng còn ôm gối vào ngủ cùng. Nửa đêm tỉnh dậy tôi giật mình thấy 2 người đàn ông cởi trần nằm ngủ bên cạnh.

Không dừng lại ở đó, tuần trước ba mẹ chồng dưới quê lên chơi. Phòng đã chật giờ lại thêm 2 người, thật không tài nào ngủ được. Đã vậy, anh chồng, anh rể chồng và thậm chí là ba chồng đều thiếu lịch sự đến mức chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi khi ngủ. Bây giờ, muốn bước vào phòng lấy bộ quần áo cũng phải rón rén, nhón chân vì sợ đụng người này, trúng người kia chứ đừng nói gì đến không gian riêng tư của 2 vợ chồng.

Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ăn ngủ bầy đàn đó là tôi ngán đến tận cổ. Hoặc là mời họ ra khỏi phòng hoặc là ly hôn cho xong. Như đã nói tôi chưa bao giờ xem thường cái nghèo, thiếu thốn về vật chất đã đành đằng này ngay cả ý thức cũng nghèo nàn thì không thể chấp nhận được.