Năm tháng trôi qua, nhưng kí ức về cô gái năm xưa vẫn in đậm mãi trong tâm trí tôi hình ảnh của quá khứ, không nhạt, không nhòa dù dòng chảy cuộc đời đã cuốn mỗi người trôi về những hướng vô định, không gặp lại nhau.
Thu Phong – một cái tên đầy mạnh mẽ, quyết liệt nhưng cũng mềm mại và lãng mạn hệt như mùa thu của đất trời. Em xinh đẹp, tự tin và luôn cuốn cánh đàn ông từ những cái nhìn đầu tiên – trong đó có tôi. Người ta thường nói “hồng nhan bạc mệnh” – quả chẳng sai bao giờ!
Ngày ấy, Thu Phong là hoa khôi của một trường đại học danh tiếng của thành phố, bao anh chàng vì em mà trồng cây si suốt mấy năm trời nhưng tuyệt nhiên, không một ai có thể làm cho đôi mắt ấy rung động.
Thế nhưng, ông trời quả biết trêu! Khi Thu Phong ra đường, đây cũng là lúc em bắt đầu cuộc sống của những tháng ngày chạy theo cái bóng của trò chơi tình trường. Thu Phong đem lòng si mê một người đã có vợ, vậy mà em chấp nhận làm “người thứ 3”, dấn thân vào mối quan hệ rối nhằn mà không đòi hỏi bất cứ điều gì thêm nữa.
Bao năm trôi qua, người ta vẫn chỉ thấy em đi đi về về như một cái bóng, 30 tuổi – công việc đã ổn định, nhưng mái ấm gia đình – điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Em tin vào tình yêu mù quáng và ngây thơ chấp nhận kiếp nhân tình thủy chung với người đàn ông đó bởi em luôn tin rằng: một ngày nào đó, nếu có thể là của nhau thì sẽ mãi mãi về bên nhau, bất chấp hoàn cảnh, thời gian hay tuổi tác, danh phận hay không danh phận.
Vào một ngày mùa thu tháng 9, mùa của tựu trường, của những bài thơ và mối tình lãng mạn, Thu Phong chợt nhận ra mình đang mang thai. Cuối cùng, tình yêu của em và người đàn ông đó cũng đã mang đến cho mình một món quà – thiên thần 3 tháng đang từng ngày lớn lên trong người.
Nhưng đau đớn thay, cái tình yêu bao năm qua em trao cho anh ta không đủ để một người đàn ông dũng cảm bảo vệ giọt máu của chính mình, không như em hằng mong ước. 30 tuổi – em vẫn còn ngờ nghệch như đứa trẻ.
Anh ta ép em phải bỏ đứa bé đi với một xấp tiền trên bàn kèm theo tờ đơn xin thôi việc có tên Thu Phong.
…….
Kể từ đó em biế mất, người ta không còn ai nhớ đến Thu Phong, chỉ thỉnh thoảng có ai đó trong công ty nhắc đến rằng: từng có một cô gái xinh đẹp quyến rũ cấp trên để rồi chính người đó cho thôi việc vì quấy rối cuộc sống gia đình ông ta. Miệng đời vẫn thế, vẫn cay độc và vô căn cứ. Mặc kệ, họ nói chán rồi thôi, chẳng ai bắt tội hay cấm được miệng đời!
Còn em, khi ôm nỗi đau quá lớn, em nuốt nước mắt vào tim, ra đi với một tâm hồn vỡ nát. Thu Phong ngày xưa đã chết. Em sống trên sự chai sạn và mất đi niềm tin vào cuộc sống, vào tất thảy những gã đàn ông trên đời.
Em từ bỏ cuộc sống ở phố thị nhiều màu sắc nhưng ít tình người để tìm về một làng quê yên bình, nơi em có thể bỏ hết tất cả những ảo ảnh cuộc đời sau lưng, quên đi khá khứ đắng cay và oan nghiệt.
Nhiều năm trôi qua, cô gái Thu Phong của ngày nào đã khác, nụ cười đã nhạt nắng và đôi mắt – đượm những nỗi buồn giống hệt mới hôm qua.
Tôi gặp em vào một lần đi công tác ở tỉnh. Dáng em gầy, mỏng manh làm sao.
Nhấp ngụm trà nóng trước khi ngày sắp tàn, tôi chào em và trở lại thành phố, nơi tôi sinh ra với bao niềm vui nhưng cũng là nơi chôn giấu những nỗi buồn không tên của bao con người ngoài kia. Tất nhiên, có cả em.
Tôi chợt thấy buồn cho một kiếp hồng nhan lỡ dở. Đôi khi thấy cuộc đời cũng mặn đắng như vị của tách café, café không đường…