Mẹ à, hôm nay con gái mẹ lại chông chênh và vấp ngã giữa nhưng đoạn tình cảm, và đã lâu rồi con không cùng ngồi tâm sự mọi chuyện cùng mẹ. Con nhớ ngày xưa mẹ vẫn thường nói: “Con gái không nên yêu nhiều, thấy hợp thì cưới sớm nha con.”
Giờ thì con mới hiểu những lời mẹ nói, càng yêu lâu thì người ta càng vô tâm. Con thấy vốn dĩ, lúc họ vô tâm chẳng qua là do trái tím họ chưa hướng về mình thôi phải không mẹ. Con trai là thế đấy mẹ à, họ ích kỹ và chỉ biết nghĩ cho những cảm xúc, mệt mỏi của họ.
Vậy tại sao con phải dành tình cảm cho những người không xứng như thế, con chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi là sống chung với một người, ngoài nghĩ cho anh ta thì con cũng là một trong những bận tâm của anh ta cả hiện tại và sau này. Nhưng sao khó tìm quá mẹ à.

Có phải người con trai như vậy hiếm lắm không mẹ? hay chẳng có người con trai nào như thế cả. Xung quanh con rất nhiều bạn bè đều bị tổn thương trong tình yêu và cả cuộc sống hôn nhân, có phải lấy nhau chưa hẳn đã hạnh phúc.
Con cũng đã từng yêu, mất ăn mất ngủ vì lo lắng, từng khóc sưng mắt vì một người. Con cũng biết con gái là thế, yêu thì luôn hết mình và mất hết cả lý trí vì người mình yêu. Vậy tại sao con yêu bằng cả trái tim, cho nhiều hơn để người ta chỉ xem tình cảm của mình là trò đùa. Người đàn ông như thế có đáng để con yêu không mẹ, nên con không lấy chồng có được không mẹ?
Và bây giờ con thấy sợ mọi thứ, sợ chính con người con bây giờ. Một người xơ xát, nặng trọc những suy nghĩ, con chẳng còn giữ nổi vẽ hồn nhiên ngây thơ như những ngày bên mẹ.

Giờ con đã trưởng thành, cái tuổi 32 chưa quá già nhưng cũng không còn trẻ nữa, cái tuổi đủ để con có thể nếm trải bao khó khăn sóng gió của cuộc đời này. Nhưng mẹ biết không, chính thời điểm này cũng là lúc này con nhận ra giá trị thật của bản thân và cảm nhận bản thân mình cần gì. Dù bên ngoài con mạnh mẻ nhưng sâu trong tâm hồn con vẫn là một cô gái yếu mềm, trái tim người con gái có vỏ bọc mạnh mẻ vẫn sợ rất nhiều thứ.
Ở tuổi này nhưng con lại rất sợ cuộc sống hôn nhân, con sợ mình lấy phải người chồng không tốt, rồi làm bố mẹ buồn hơn. Và hơn ai hết con sợ mình không thể làm tròn bổn phận người vợ, người con dâu trong gia đình chồng.
Con cũng sợ con không thể cân bằng giữa công việc và cuộc sống nhà chồng, Việc bon chen bên ngoài con đã quá mệt mỏi, con lại sợ cơm áo gạo tiền sẽ phá vỡ hạnh phúc và tình yêu của con và anh ta. Là con gái thời hiện đại con có nhất thiết phải lấy chồng không mẹ?
Con sợ yêu, sợ tổn thương lắm mẹ à. Con sợ chính bản thân mình sẽ tự làm mình đau, sợ phải tự lau những giọt nước mắt vì người khác, sợ làm bố mẹ buồn, sợ những vết chân chim hiện rõ trên khuôn mặt những người con yêu thương, sợ cuộc sống xô bồ khi người ta chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Như cuộc chạy trốn bản thân, ngay bây giờ con chỉ muốn chạy ngay về nhà, nằm trong lòng mẹ thỏ thẻ những chuyện con buồn. Con muốn nói với mẹ là con rất sợ yêu, con sẽ mình sẽ dành tình cảm cho một ai đó. Bởi xã hội này đáng sợ và kinh khủng so với sự mong manh của con gái mẹ lắm.
Nhưng bây giờ con có thể bình tĩnh trước những giông tố cuộc đời, con có thể tự đứng lên khi vấp ngã, không có nỗi đau nào có thể làm con tổn thương, không có vật cản nào có thể cản bước con đi. Con cũng có thể làm những việc mà con trai có thể làm và nhìn vào con bây giờ con thấy mình chẳng cần bất cứ ai bên cạnh.
Con có thể tự sửa ống nước, tự sửa công tắc, bóng đèn khi hư, tự nấu ăn và tự thưởng cho mình những chuyến đi chơi cùng bạn bè. Trời mưa con cũng không cần người đưa về, đêm ngủ một mình con vẫn thấy thoải mái. Con cũng chẳng cần người đưa đi xem phim, shopping hay đi ăn, vì con có thể làm tất cả. Tại sao cuộc sống phải có con trai xen vào khi chính họ là người làm mình tổn thương.

Bây giờ con gái mẹ đã trưởng thành, chẳng cần dựa vào ai, cũng chẳng cần ai bên cạnh, chẳng phải là nhánh tầm gửi bám trụ vào người khác mà sống. vậy là con gái thời hiện đại có nhất thiết phải lấy chồng không mẹ?