Buổi làm việc bắt đầu lúc 8h sáng, đối với Băng, được đi làm là một hạnh phúc. Một cô gái thôn quê đúng nghĩa, sau những ngày tháng vật vã với trường lớp, cuối cùng cô cũng tìm được cho mình một công việc đúng nghĩa.
So với những ngày tháng chật vật với những mớ hỗn độn, gánh nặng tiền bạc đè nặng lên đôi vai của cô. Thì giờ đây, cô lấy làm hạnh phúc vì có cái cớ để thức dậy sớm vào mỗi sáng, cái cớ được ăn vận đẹp, được chải chuốt. Và tất nhiên, cô vui vì được bận rộn.
Cô hiểu, giữa cái Sài Gòn “nhỏ bé” này, giữa những lo toan lừa lọc, cô chỉ cần một chốn để đi về.
Ngày tháng dần trôi qua, Băng học được cách cần phải im lặng, cần phải mỉm cười mặc dù trong lòng cô đang gợn sóng. Cô học được nhiều thứ từ chính công việc mà cô đang làm, cô nhận ra mình kém cỏi và ước gì được có cơ hội để học nhiều thêm nữa.
Và điều làm cô suy nghĩ, tủi thân nhất, chính là sự lạnh nhạt và dối lừa trắng trợn của những người cô hay gọi là đồng nghiệp.
Vì nhiệt huyết và sự đam mê, cô làm hết mình, cống hiến những ý tưởng. Cô đổ hết năng lượng và tâm huyết vào những nhiệm vụ của sếp giao. Đổi lại, cô cảm thấy mình bị lợi dụng ghê gớm, bị xem thường và gạt phăng ra một bên khi mọi công việc đã đi vào ổn định.
– Công việc đến đâu rồi, cuối tháng này là kỳ cuối của truyện. Em làm xong thì gửi cho thiết kế liền, sang năm sẽ bắt đầu làm kỳ mới.
– Dạ, em đang làm thưa sếp.
Giọng Băng đáp nhẹ, cô hiểu, mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó.
– Những công việc anh thống kê rồi, em cứ liên hệ với chị Thương để phân công rồi hai chị em làm nhé.
– Có gì em cứ liên hệ chị Thương để làm việc, anh đưa hết cho chị rồi.
……
Băng hiểu, quy luật đào thải, Băng cũng biết sự thấp kém sẽ dần được thay thế bởi những thế hệ đi sau, giỏi hơn cô. Thế nhưng, thời gian qua, mọi thành quả, sự cố gắng của cô chẳng là gì, chẳng đủ để “ở trên” nhớ lời mình đã nói.
Băng hiểu, để có được một chỗ đứng cần phải có cái miệng và cái đầu toan tính. Và tất nhiên, cô không thể có được những thứ đó. Cô chỉ có trách nhiệm, có nhiệt huyết và sự công tâm trong công việc.
Vì thế, cô tồn tại như một cái bóng…
Băng cảm thấy mình bị stress nặng, cô thường xuyên đối diện với những cơn đau đầu như trời giáng. Làm mọi việc theeo một quy trình được sắp đặt sẵn, đi đi, về về đều đặn một cách nhàm chán.
À, còn điều này nữa, cũng quan trọng không kém. Là Băng, cô vẫn chưa có người yêu, ở tuổi 26, cô nhận thấy sự cô đơn của mình. Lạnh lẽo và đơn độc quá thể.
Thế nhưng, không hiểu sao, tình duyên chưa thật sự đến với cô. Trong ngần ấy thời gian, những cuộc tình chóng vánh, chớm nở rồi kết thúc. Cô buông tay, lao theo những cuộc chơi thâu đêm ngày cuối tuần. Băng hoàn toàn là một người khác, cô sexy và cuốn hút đến lạ.
Có khi, Băng cặp với một người đã có vợ, một người trẻ tuổi hơn cô, có khi là một kẻ mà cô chưa kịp biết tên. Vài ngày, vài tiếng và có khi là vài phút mặn nồng.
Với Băng lúc này, ban đêm là lúc con người cô được giải thoát, được phép thả mình tự do. Không còn áp lực và những toan tính, ánh mắt dối lừa.
Một buổi sáng, Băng choàng tỉnh sau men say tối qua bởi cơn đau thắt ở vùng bụng dưới. Thời gian gần đây cô cũng hay đau, nhất là khi “tình cảm” với những người tình. Lần này là một cơn đau thực thụ. Cô sốt. Hay là bệnh rồi, nhưng cô thấy sao lạ quá.
Bước chân cô lặng lẽ rời Phòng khám, cầm tờ hẹn khám trên tay, cô cố nén để nước mắt không trào.
Viêm vùng chậu là cái quái gì? Sao cô lại mắc phải? Đời cô như thế chưa đủ khổ, đủ sầu hay sao? Cô còn chưa có gia đình, sao lại không thể có con được chứ?
Hay là cô đã sai khi buông thả cho những ý nghĩ, ngụy biện từ việc không tìm thấy được lối thoát cho sự bế tắc trước mắt?
Tưởng chừng như sắp gục ngã, cô lại nhận được lời khuyên từ vị bác sĩ điều trị cho cô “hãy sống cho đúng nghĩa”.
Nỗ lực chống chọi với bệnh, điều trị theo đúng chỉ định của bác sĩ. Trời thương, Băng có thể lấy lại được “thiên chức” làm mẹ sau cuộc điều trị, cô có khả năng sinh con như bao người khác. Cô sẽ sống đúng nghĩa.
Sau khi đặt lá đơn thôi việc trên bàn Trưởng phòng, cô bắt xe quay về quê một thời gian. Cô muốn được nghe lời rì rào của biển ngay lúc này, được hít hà vị mặn của quê hương. Cô muốn trở lại là người con gái đầy nhiệt huyết.
Hơn hết, cô muốn sống cho đúng nghĩa…