Hai vợ chồng tôi đến với nhau khi cả hai đã bước qua tuổi 30. Mặc dù đã quen nhau từ trước, nhưng phải đợi khi có nhà cửa đàng hoàng, tôi mới “rước nàng về dinh”.
Bôn ba ở chốn đô thị gần cả chục năm, tôi hiểu được nỗi vất vả – cực nhọc khi làm thuê, ở trọ. Chính vì vậy, tôi muốn có nhà cửa đàng hoàng mới cưới vợ, để cô ấy được sống thoải mái hơn.
Chúng tôi quen nhau từ những năm đầu sau khi ra trường, công ty em làm gần sát văn phòng của tôi. Tình cờ quen nhau qua một lần ăn trưa, tôi và em đã nhanh chóng bắt nhịp con tim, ánh mắt.
Yêu nhau được 2 năm thì tôi chuyển chỗ làm, xa em hơn nhưng cơ hội thăng tiến và lương bổng ổn hơn. Hằng ngày sau giờ làm tôi sang đón em đi ăn tối, đi dạo công viên; bàn về những ngày tháng tươi đẹp sau này. Và để cùng cố gắng.
Tôi là người đàn ông của gia đình, vậy nên dù đã gần 8 năm yêu nhau nhưng vẫn dành nhiều tình cảm cho em, mỗi ngày một lớn hơn. Cuối cùng, sau bao tháng ngày vất vả, tôi cũng tích góp mua được một căn nhà cấp 4, nhưng mới và khang trang để về cùng mái nhà với em. Vì tuổi tác cũng đã ngoài 30, nên hai vợ chồng quyết định có con ngay khi cưới.
Nội ngoại hai bên gia đình trông ngóng tin mừng, chúng tôi cũng “nỗ lực” từng ngày. Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, tin mừng vẫn không chịu gõ cửa. Chúng tôi vẫn tự động viên nhau rằng, có thể đây chưa phải là lúc, đến duyên để gặp con.
Đến năm thứ 3, hai vợ chồng quá sốt ruột nên đã dắt nhau đi kiểm tra sức khỏe. Mọi thứ dường như đổ sụp trước mắt khi bác sĩ kết luận tôi bị chứng teo tinh hoàn. Vì trước đây không đi thăm khám sớm nên giờ rất khó điều trị, cần phải chờ đợi thêm một thời gian nữa.
Mặc dù biết vẫn còn cơ hội có con nếu chữa trị khỏi, nhưng lòng tôi lúc nào cũng buồn rười rượi. Em đã động viên tôi rất nhiều. Tất cả sẽ trở thành sự thật khi cả hai cùng cố gắng.
Và thế là, hàng ngày tôi vẫn cố gắng làm theo chỉ định của bác sĩ. Từ ăn uống đến luyện tập, trị liệu đều trải qua cả.
Sang tới năm thứ 4, khi này tôi 36 tuổi, em 34 tuổi. Vợ tôi được bổ nhiệm chức Trưởng phòng kế hoạch, nên cô ấy bận rộn hơn với công việc. Chúng tôi cũng ít trò chuyện với nhau, ít ăn cơm cùng nhau. Và hơn hết, em ít quan tâm đến tôi hơn, không còn động viên hay tự nhủ sẽ cùng tôi cố gắng nữa. Cuộc sống gia đình, không con cái tẻ nhạt hơn tôi nghĩ. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng như trên danh nghĩa mà thôi.
Tôi cũng thấy sự lạnh nhạt của em, nhưng em lại không hề mảy may quan tâm đến điều đó. Mỗi tối, tôi thường gợi ý về việc “thử vận may” nhưng em đều gạt ra vì hàng trăm lý do. Nào là mệt mỏi, nào là không thể có vận may… Điều đó khiến tôi đau lòng. Nhưng không còn cách nào khác, tôi nghĩ rằng cô ấy đang rất buồn và cảm thấy thiếu thốn tiếng cười trẻ thơ.
Tháng vừa rồi công ty tôi tổ chức chuyến du lịch Bình Thuận 5 ngày. Tôi định đưa vợ đi cùng thì nhận được tin cô ấy cũng đi công tác Bình Thuận 1 tuần. Vừa hay, đây sẽ là thời gian giúp vợ chồng có những suy nghĩ sáng suốt hơn, bình tâm đối diện với việc này theo cách tình cảm hơn. Nếu không, tôi đã nghĩ đến phương án cho em tìm hạnh phúc mới.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Bình Thuận, tôi mệt lử người vì say xe nên không tham gia vào bất cứ trò chơi nào. Nằm ở khách sạn từ sáng đến chiều, cuối cùng quyết định rời khách sạn đi đâu đó một mình. Đang lang thang dọc bờ biển, tôi nhận thấy trước mắt là hình dáng ai đó, khá quen thuộc. Chính là vợ tôi mà.
Nhưng vợ không phải đi một mình, mà bên cô ấy còn có một gã bụng phệ, choàng tay nhau đi trên biển. À, hình như cô ấy đang đi công tác. Đó có thể là bạn cô ấy hoặc đồng nghiệp chẳng hạn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh theo dõi, nhưng sự thật lại phũ phàng đến mức khiến tôi nghẹt thở. Vợ tôi và người đàn ông kia đi vào khách sạn cùng nhau, bước vào cùng 1 phòng.
Tôi đi sát theo sau và đặt một phòng bên cạnh, đến gõ cửa phòng của vợ tôi. Phải mất một lúc lâu cô ấy mới ra mở cửa.
Mặc dù đã đoán trước được mọi việc nhưng tôi không nghĩ và tưởng tượng được những hình ảnh mà mình đang nhìn. Vợ tôi quấn chiếc khăn tắm, còn gã kia thì trần như nhộng đang cố loay hoay lấy chăn trùm kín khi thấy tôi xông cửa bước vào.
Khác với tôi nghĩ, vợ sẽ xin tha thứ. Cô ấy vênh mặt lên nói rằng: đó là đối tác “làm ăn” của cô ấy, cô ấy đang tìm con. Chân tay tôi như rã rời, miệng lắp bắp chẳng nói được câu nào nữa đành quay ra để mặc cảnh tượng và những điều đáng khinh bỉ có tiếp tục diễn ra nữa hay không.
Tôi bay về Sài Gòn ngay hôm đó. Thảo sẵn tờ đơn ly hôn kèm giấy đăng ký kết hôn đã gần 10 năm được xé toạc làm hai. Lòng người thay đổi quá vội, đôi khi chẳng kịp để người khác đau buồn.