Nhìn con gái đang say giấc, bên cạnh giường vắng bóng mẹ, tôi cảm thấy cay ở khóe mắt. Cách đây vài ngày, con gái tôi còn có mẹ, tôi còn có một người vợ hiền dịu, xinh đẹp. Nhưng, hiện tại thì mọi chuyện kết thúc rồi.
Vợ tôi và tôi lớn lên cùng nhau, trong một con hẻm nhỏ giữa hàng ngàn con hẻm của Sài Gòn. Đi học cùng trường, từ hồi cấp 1 lên đến cấp 3. Sau đó, em chọn học kế toán ở một trường cao đẳng. Còn tôi học kiến trúc tại một trường đại học danh tiếng.
Trong những năm tháng chơi cùng nhau, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu nhau. Mặc dù mọi người xung quanh vẫn thường ghép đôi hai đứa. Mãi đến khi em ra trường, công ty của em nằm trên đường tôi đi làm nên tôi kiêm luôn nhiệm vụ đưa đón em mỗi ngày.
Chơi với nhau suốt mười mấy năm, bất chợt tôi cảm thấy mình rung động khi nhìn thấy em trong một buổi chiều, đưa em đi dự lễ tất niên công ty. Vì chơi thân lâu ngày, nên tôi chưa bao giờ để ý và nghĩ rằng em đẹp đến vậy. Những cảm giác lạ, lâng lâng cứ tấn công tôi mỗi lúc nhìn thấy em, được chở em ngồi sau xe, được mọi người nhìn ngưỡng mộ vì nghĩ chúng tôi là một cặp.
Những cảm giác này lạ lắm, trước giờ khi bên cô ấy, tôi không hề có. Rồi tình yêu nhen nhóm, mặc dù rất khó chấp nhận nhưng tôi vẫn quyết định tỏ tình cùng em. Vì tôi sợ, nếu cứ chần chừ, người khác sẽ mang em đi mất.

Trong buổi tối hôm đó, tôi đã chuẩn bị mọi thứ để tỏ tình với em! Trong lòng luôn rối bời, bởi nếu em đồng ý thì đó là hạnh phúc. Còn không, có thể tôi và em sẽ chẳng còn là bạn của nhau nữa. Nhưng, bạn biết không, buổi tối đó, tôi hẹn gặp em, em là người đã tỏ tình với tôi trước. Trước cả khi tôi kịp lấy cành hồng giấu trong ống tay áo ra.
Thật bất ngờ! Nhưng thật sự những giây phút đó, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ. Thật ra, em yêu tôi, yêu từ những ngày học đại học. Vì em nói, mặc dù say nắng nhiều người con trai, nhưng bên cạnh tôi, em luôn tìm được sự bình yên, ấm áp.
Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm thì quyết định làm đám cưới. Bạn bè, mọi người ai cũng chúc mừng, chúng tôi là đôi trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã.
Khỏi phải nói, em và tôi khi lấy nhau về quấn quýt thế nào. Sáng tôi đưa em đến cơ quan, chiều về đón em rồi cùng đi chợ. Mặc dù tôi không biết nấu ăn nhưng vẫn cố giúp vợ những việc nhỏ như dọn cơm, nhặt rau, lau bàn… Xong xuôi mọi thứ, hai đứa nằm coi tivi cùng nhau, ăn thêm trái cây…
Cuộc sống vợ chồng tưởng chừng sẽ hạnh phúc hơn nữa khi em mang thai bé Tít. Sợ em vất vả nên tôi đã dành làm hết mọi công việc nhà, từ nấu cơm đến giặt giũ quần áo…
Thời gian nghỉ sinh con của em là 6 tháng, vì thế sau đó chúng tôi nhanh chóng thuê người giúp việc và để đỡ phần nào việc trông giữ con. Sau khi sinh bé Tít, thân hình của vợ tôi không những không xấu đi mà còn đẹp hơn trước gấp bội. Người ta nói “gái một con trông mòn con mắt quả không sai”.
Nhiều người dèm pha, sao dạo này thấy vợ tôi đẫy đà quá, ăn diện hẳn ra, tôi bỏ ngoài tai những việc đó. Vì tôi biết rằng, em là người chung thủy và hiền thục, thương gia đình.
Từ ngày đi làm lại, chỉ hơn 3 tháng, em đã được tăng lương gần gấp đôi. Mỗi tháng tiền lương của em nhỉnh hơn của tôi gần cả chục triệu chứ không ít. Ban đầu tôi còn cảm thấy vui vì em được trọng dụng, được tăng lương. Tuy nhiên, khi xâu chuỗi những sự việc lại với nhau, lòng lại dấy lên nghi ngờ thật sự.
Mỗi ngày, em thường về nhà khi bé Tít đã ngủ. Lao vào giường hôn con vài cái qua loa rồi đi ngủ ngay. Chúng tôi cũng lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, chỉ là vài câu nói thường ngày. Chẳng hạn như: Em có mệt không? Ăn cơm không anh dọn nhé! Mai lại đi công tác hả em?…
Đáp lại những câu hỏi của tôi, chỉ là tiếng ậm ừ nhỏ xíu. Mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi bé Tít được 1 tuổi. Tình cờ tối đó, sau buổi tiệc đãi khách gì đó, em về nhà trong trạng thái say khướt. Tôi dìu em từ taxi vào nhà. Bế em lên giường, đi lấy khăn lau người và thay đồ cho em.
Tay tôi như sững lại bên vết đỏ chót ở lưng như ai đó cố tình hôn mạnh. Nghĩ là em và vào chỗ nào đó do bất cẩn nên tôi tiếp tục thay đồ, để em dễ ngủ hơn. Điều làm tôi như đứng tim lần nữa là… em không mang quần chip.
Tôi bỏ ra ngoài phòng khách, lặng người suy nghĩ đến 4h sáng, chợp mắt được xíu thì nghe tiếng bé Tít khóc. Tôi vào phòng dỗ con, im lặng theo dõi mọi việc. Chiều hôm sau, em lại tiếp tục đi gặp khách hàng cùng sếp, tôi đồng ý nhưng âm thầm theo dõi mọi việc sau khi gửi con cho chị giúp việc trông.
Theo chân em đi gặp khách hàng, là địa chỉ của một khách sạn trong con hẻm. Nhìn thấy em chỉ vào đó khoảng 5 phút là đi bộ ra, trèo lên xe hơi đã được đậu sẵn ở trước cửa. Lúc tôi, tôi chỉ kịp nhìn thấy được hình ảnh, vừa lên xe là em xà vào lòng của một tên hói đầu. Là sếp của em.

Tôi lẳng lặng chạy xe về sau khi đã biết được đích đến của họ là một ngôi nhà nằm ngoài ngoại thành. Gần 12h, em bước vào nhà. Tôi ném cho em vali đồ, kèm theo tờ ly hôn đã soạn sẵn. Em như con mèo hoang đang ăn vụng bị người khác phát hiện nên giật bắn người, run bần bật níu lấy tay tôi.
Trước khi vào phòng, đóng sầm cửa, tôi không quên ném nốt xấp ảnh vừa được in ra từ điện thoại còn âm ấm. Trong hình là cảnh ôm ấp, nắm tay của họ đi vào ngôi nhà đó. Cả đêm đó, em gào khóc, quỳ gối trước cửa phòng xin tôi tha thứ.
Nhưng tất cả đã muộn rồi. Tôi đã quá tin và yêu thương em, để giờ bị cắm một cái sừng to tướng – nhục nhã. Tôi và em đang trong thời gian đợi tòa giải quyết.