Sẵn sàng xa cha mẹ để có được cuộc sống giàu sang

0

Một mình ngồi ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, tôi bỗng nhớ ba mẹ, nhớ Việt Nam da diết. Tuy không sinh ra trong gia đình khá giả nhưng ba mẹ tôi đã cố gắng cho tôi có cuộc sống đầy đủ, không thiếu thứ gì. Từ nhỏ, mẹ tôi đã tiêm vào đầu tôi tư tưởng, “đã là con gái, nhất là con gái đẹp thì phải lấy chồng giàu cho sung sướng tấm thân”. Tôi cũng ý thức được mình là đứa có nhan sắc, xung quanh luôn có những chàng trai chờ đợi tôi nhận lời yêu.

Thế nhưng, hơn ai hết tôi là người thấm thía nỗi khổ của cảnh nghèo. Để tôi có cuộc sống đầy đủ, không thua bạn bè cùng trang lứa, ngoài giờ dạy trên lớp ba tôi còn phải cật lực chăm sóc vườn trái cây của gia đình, mẹ tôi phải thức khuya dậy sớm để bán hủ tiếu ngoài chợ xã, anh 2 tôi thì phải đi làm thuê ở Sài Gòn khi vừa tốt nghiệp cấp 3.

Tôi không muốn cuộc sống mình mãi quẩn quanh ở vùng quê này nữa
Tôi không muốn cuộc sống mình mãi quẩn quanh ở vùng quê này nữa

Tuy không đến nỗi túng thiếu nhưng cũng không phải khá giả, tôi không muốn cuộc sống mình mãi quẩn quanh ở vùng quê này nữa, trong đầu tôi luôn suy nghĩ làm sao để đổi đời.

Học xong 12, tôi không thi đại học mà xin ba mẹ đi làm lễ tân cho 1 khách sạn ở Sài Gòn. Ban đầu ba tôi phản đối kịch liệt, ông bảo nhà chỉ có 2 đứa con, anh 2 tôi đã phải bươn chải mưu sinh thì tôi phải được học hành đến nơi đến chốn, ông muốn tôi học sư phạm để giữ gìn truyền thống gia đình. Sau 1 tuần thuyết phục, cuối cùng tôi cũng được đi làm.

Khi mới bước chân lên Sài Gòn, mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm. Tôi không biết nơi nào ngoài chỗ làm và phòng trọ. Vốn có chút nhan sắc nên tôi được khá nhiều người để mắt đến, hầu như đều là những vị khách đến thuê khách sạn.

Đa phần, họ đều là những người thành đạt và có địa vị ngoài xã hội. Tôi cũng thừa biết trong số họ không có ai yêu thương tôi thật lòng, họ chỉ xem tôi là món hàng không hơn không kém. Họ đã quá xem thường tôi, không phải tôi chê tiền nhưng tôi là người đầy tham vọng, mục tiêu của tôi không dừng ở đó.

Và rồi tôi gặp ông, một doanh nhân quốc tịch Úc đồng thời là khách quen của khách sạn vì ông thường xuyên công tác ở Việt Nam. Qua nhiều lần tiếp xúc, nhận thấy ông cũng có chút tình cảm với mình và tôi biết rằng cơ hội của mình đã đến. Sau thời gian tìm hiểu, ông ngõ ý muốn cưới tôi làm vợ và đưa tôi sang Úc để sống cùng.

Không cần suy nghĩ, tôi nhận lời và đưa ông về ra mắt gia đình. Khỏi phải nói, ba mẹ tôi không ai đồng ý, nhất là ba tôi. Ông không thể nào chấp nhận chuyện tôi lấy người hơn tuổi cha mình làm chồng, càng không muốn mang tiếng bán con. Nhưng vì đó là ý muốn của tôi nên một lần nữa ba bị tôi thuyết phục.

Sau thời gian tìm hiểu, ông ngõ ý muốn cưới tôi làm vợ và đưa tôi sang Úc để sống cùng.
Sau thời gian tìm hiểu, ông ngõ ý muốn cưới tôi làm vợ và đưa tôi sang Úc để sống cùng.

Đám cưới diễn ra nhanh chóng sau đó, có rất nhiều người đến dự, phần vì họ quý ba mẹ tôi, phần vì hiếu kỳ muốn xem chàng rể Tây hơn 50 tuổi. Hôm sau vợ chồng tôi bay sang Úc.

Ngồi trên máy bay mà lòng tôi lân lân khó tả, tôi vui vì mình đã cho ba mẹ được số tiền kha khá – dĩ nhiên đó là tiền của chồng tôi. Vui vì mình đã có cuộc sống giàu sang, mọi người phải nhìn tôi với ánh mắt khác, tôi vui vì mình sắp có tất cả những gì mình muốn. Tôi còn tưởng tượng về nơi tôi sắp đến, ngôi nhà tôi sắp ở, mọi thứ cứ hiện trong đầu khiến tôi không tài nào ngủ được.

Xuống sân bay, tôi mất thêm khoảng 2 tiếng di chuyển bằng ô tô. Chồng đưa tôi đến một ngôi nhà ven thành phố, đó là một ngôi nhà rất nhỏ, nói đúng hơn chỉ là một căn phòng. Còn chưa hiểu việc gì đang xảy ra thì chồng giải thích ông đã nghỉ hưu, ông không có gì ngoài số tiền cho ba mẹ tôi ở Việt Nam. Đây là nơi chúng tôi sẽ sống. Phương tiện đi lại của chúng tôi là xe buýt, tàu điện ngầm vì chồng tôi không có ô tô riêng.

Mọi thứ như sụp đỗ trước mắt, thì ra tôi đã bị lừa. Nhưng xét cho cùng thì trước ngày cưới chồng không hề nói mình là người giàu có, chỉ có mình tôi ảo tưởng và tự vẽ ra viễn cảnh đó.

Giờ đây, ngoài giờ học tôi phải đi làm thêm tại các cửa hàng thức ăn nhanh gần nhà để có tiền gửi về cho ba mẹ. Cay đắng hơn là tôi luôn phải nói dối rằng cuộc sống của mình rất tốt, rất sung sướng và ba mẹ không cần lo. Mặc dù tôi đang phải vất vả với cuộc sống mưu sinh đầy tủi nhục nơi xứ người và không biết đến khi nào mới có thể về thăm ba mẹ.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.