Em năm nay đã 28 tuổi, cái tuổi mà bạn bè cùng lứa đã lập gia đình gần hết, thậm chí có đứa đã tay bồng tay bế. Vậy mà em vẫn chưa lên tiếng gì về chuyện cưới xin, ba mẹ em vì thế cứ hối thúc em lấy chồng sớm.
Tự nhận xét thì em cũng là một cô gái xinh xắn, cũng ngoan, biết nấu ăn, khéo léo, từng là con ngoan trò giỏi từ nhỏ đến hết đại học. Lúc nhỏ, hầu như thời gian của em chỉ dành cho việc học và chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương hay có tình cảm với bạn khác giới, ba mẹ em vì thế cũng rất thương yêu và an tâm khi em lên thành phố học.
Những năm đầu em cũng chỉ mải mê với đống sách vở và những bài báo cáo để hoàn thành tốt kết quả năm học, nhưng đến cuối năm 2 em có tình cảm với 1 anh cùng lớp nhưng lớn hơn em 3 tuổi. Anh này thường xuyên học chung nhóm với em nên 2 đứa cũng thường nói chuyện và hay đi chơi với nhau. Dần dần em và anh ấy nảy sinh tình cảm, không đi chơi nhiều, chỉ đơn giản gặp nhau trên lớp, cùng làm chung bài báo cáo.
Tình cảm trong sáng ấy cứ trôi qua trong suốt 4 năm đại học, tuy nhiên chúng em không hề đi quá giới hạn. Lúc đó, em thấy mình thật hạnh phúc, anh ấy sẽ là người đầu tiên và cuối cùng em yêu, sau này ra trường sau khi có việc làm ổn định 2 đứa sẽ lấy nhau và sống cuộc đời hạnh phúc.
Nhưng cuộc đời chẳng có khi nào toàn màu hồng, sau khi kết thúc 4 năm, mọi chuyện thay đổi. Nhà em và anh cách nhau hơn 300 cây số. Ra trường, em không ở lại thành phố mà về quê kiếm việc một phần vì công việc khó tìm và cũng vì muốn ở với ba mẹ đến khi lấy chồng. Còn anh mới ra trường sau bao lận đận thì cũng có công việc ổn định nơi thành phố.
Nghĩ rằng yêu nhau dù xa thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng có lẽ đây là nguyên nhân khiến tình cảm giữa bọn em rạn nứt.
Em về quê xin việc nhưng chờ hơn 1 năm vẫn chưa có việc, ở nhà em chỉ việc nấu ăn, rửa chén, lau nhà. Chắc cũng do em không có việc làm nên dù vẫn giữ liên lạc, vẫn nhớ và yêu nhau nhưng bọn em thường xuyên tranh cãi, nhiều lần muốn chia tay.
Yêu xa thật khó, vì yêu anh và nghĩ tới tương lai thế là em quyết định xin ba mẹ lên thành phố tìm việc, mới đầu ba mẹ không cho vì sợ con cái còn non nớt lên thành phố bon ben làm việc vật vả, ba mẹ không nở cho đi. Đến khi em giao kèo khi nào ở nhà có việc sẽ về, thế là ba mẹ mới cho đi.
Rồi ngày em lên thành phố cũng đến, vừa vui mừng khi sắp được gặp anh nhưng cũng lo lắng sợ không có việc làm, nhưng em vẫn quyết tâm đi, tự nhủ bản thân phải cố gắng vì tương lai sau này.
May mắn lên thành phố nơi em từng học nên em cũng tìm được công việc với tiền lương đủ lo cho bản thân. Thế là tình cảm được nối lại, chúng em vẫn thường đi chơi, đưa đón nhau đi làm. Lúc này 2 đứa muốn tiến tới hôn nhân nên thông báo gia đình 2 bên.
Thế nhưng lại một lần nữa, chúng em lại bị ngăn cách. Gia đình anh biết chuyện không cho em với anh lấy nhau cũng bởi tuổi anh và em khắc nhau, lấy về gia đình sẽ không làm ăn được. Em và anh ấy vì thế mà cũng buồn lắm, dù anh đã hết lời thuyết phục nhưng ba mẹ nhất định một mực không nghe.
Đến tận bây giờ sau 2 năm, em và anh vẫn yêu nhau nhưng bố mẹ anh vẫn không đồng ý cho 2 đứa kết hôn. Chúng yêu nhau, em cũng muốn sống chung với anh, không cần danh phận, không cần người đời chấp nhận hay điều gì cả.
Nhưng điều em lo lắng là nếu em và anh sống chung, không cưới hỏi thì hàng xóm, người đời sẽ cười chê ba mẹ em không biết dạy con, ba mẹ em còn mặt mũi nào ra đường.
Em đã 28 tuổi, cũng không còn trẻ, không có thời gian bắt đầu tình yêu mới, và quan trọng là em vẫn rất yêu anh, nhưng em cũng không muốn bố mẹ phải buồn lòng. Xin mọi người hãy cho em lời khuyên.