Lúc yêu nhau, chồng tôi luôn là người lịch sự và chu đáo nên chúng tôi tổ chức đám cưới chỉ sau 6 tháng tìm hiểu. Không ngờ, sau khi dọn về sống chung một nhà, anh dần dần lộ bản chất thật của mình là một người tính toán, keo kiệt.
Do cái tính “tiết kiệm” của anh nên tài chính trong nhà đều do anh quản, tiền lương mỗi tháng của tôi đều phải nộp cho anh hết, tôi chỉ được giữ lại một ít để tiêu vặt. Không dừng lại ở đó, mỗi lần anh đi chợ thì y như rằng mấy chị bán hàng đều lắc đầu ngao ngán. Anh mặc cả từng đồng, đến trái ớt, cọng hành anh cũng trả giá. Cũng vì thế mà từ khi lấy chồng đến giờ tôi chưa mua được cho ba mẹ món quà nào dù là nhỏ nhất.

Anh tính toán chi li với người ngoài không nói, đằng này ngay cả vợ con anh cũng vậy. Mỗi lần tôi muốn mua sắm thứ gì anh lại kêu ca, diện hết lý do này đến lý do khác để lãng tránh. Lúc này tôi đang mang bầu ở tháng thứ 5, không những không được tẩm bổ mà còn ăn uống thiếu chất, đến tận tháng thứ 5 mà mẹ con tôi chưa được uống 1 giọt sữa bầu.
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, ba mẹ thấy con gầy quá lại xót, lúc nào mẹ tôi cũng dúi cho ít tiền bảo về ăn uống tẩm bổ. Có tiền trong túi nhưng tôi cũng không dám ăn uống cho đàng hoàng như mẹ dặn, vì tôi biết nếu thấy ăn đồ sang thì chồng lại kêu ca ầm lên, đến lúc đó lại có chuyện.
Đỉnh điểm là hôm ấy dắt xe ra đi làm, đúng lúc xe trở chứng không nổ máy nên tôi quay vào nhà nhờ chồng chở đến công ty. Ấy thế mà khi nghe tôi nói, anh hùng hổ mắng tôi là phá hoại, không làm ra tiền chỉ giỏi phá. Nghe giận lắm nhưng vì sợ trễ giờ nên tôi đành phải xuống nước năn nỉ. Vậy mà cuối cùng anh ấy vẫn cương quyết bắt tôi đi bộ vì tiếc 20 ngàn tiền xăng vừa đổ.
Sợ trễ giờ nên tôi không tranh cãi với chồng nữa mà đi thẳng ra ngoài, nghĩ trong đầu đi một đoạn rồi bắt taxi đi cho đỡ mệt. Vừa thấy chiếc taxi đỗ cạnh đường, tôi mừng như bắt được vàng. Định mở cửa bước lên thì phát hiện mình không có một xu dính túi, thì ra chồng đã lấy hết sạch tiền của tôi chỉ vì sợ tôi lấy tiền đi xe.
Bụng mang dạ chửa, tôi phải đi bộ dưới cái nắng như đổ lửa. Đi được hơn nửa đường, tôi thấy tay chân mình bủn rủn, không còn xác định được phương hướng. Mệt, đầu óc quay cuồng nhưng tôi cứ thế mà đi, chẳng để ý đường gì cả. Sắp sang được bên kia thì không may có một chiếc xe máy lao tới, tôi bị tông và ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi trước mắt tôi là màu trắng của những chiếc áo blouse và tôi biết mình đang ở bệnh viện. Xoay qua kế bên thì thấy chồng đang ngồi cạnh giường bệnh, chắc anh vừa thiếp đi vì mệt. Tôi nhớ lại cuộc va chạm vừa rồi, bản năng của người mẹ trỗi dậy thế là tôi nhanh chóng lấy tay sờ bụng mình. Đúng lúc chồng tôi cũng thức giấc, anh vui mừng khi nhìn thấy tôi tỉnh lại, anh bảo con không sao chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Lúc này, bao nhiêu tủi hờn trong người tôi lại ùa về, chính vì sự ích kỷ của anh mà mẹ con tôi thành ra như thế này. Nhưng vẫn còn may là đứa con trong bụng không sao, nếu không tôi sẽ hận anh suốt đời. Trong cái rủi cũng có cái may, cũng nhờ vào tai nạn lần này mà anh nhận ra tiền bạc không mang lại hạnh phúc, anh dần thay đổi tính cách của mình, không còn tiết kiệm quá đáng như trước nữa, cũng biết quan tâm chăm sóc tôi và con hơn. Hiện tại tôi cảm thấy khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.