Sài Gòn đang bước vào mùa mưa, mùa của những nỗi nhớ và sự dằn vặt. Một tháng trước, tôi vẫn còn đang miên man với hạnh phúc, với những cảm giác lâng lâng để chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới. Lập gia đình.
Tôi và em, vợ sắp cưới (của một tháng trước) quen nhau từ hồi học đại học. Khi đó, cả hai còn bỡ ngỡ và ngây thơ. Tình yêu lớn dần theo năm tháng, khi công việc của hai đứa đã đi vào quỹ đạo; tôi đã cầu hôn em.
Tất nhiên, em đã đồng ý. Chúng tôi lên kế hoạch cho một đám cưới không quá hoành tráng, nhưng cũng không có nghĩa là hời hợt. Thiệp mời đã viết, chỉ đợi gần đến ngày cưới khoảng 1 tháng là gửi. Hình cưới cũng đã được lên lịch sẵn để chụp. Vì tôi sợ, nếu chụp ngày cưới, sẽ thiệt cho em.

Tính chất công việc của hai đứa cũng khác nhau, em làm giáo viên cấp 2, còn tôi là chàng thiết kế lãng tử. Thế nhưng, lạ kỳ thay là tôi và em rất hòa hợp với nhau. Em luôn tin tưởng tôi tuyệt đối. Vì vậy, tôi rất thương em.
Vào những ngày cận đám cưới, tôi đã nhận dự án làm nội thất cho một công ty. Vì khối lượng công việc quá lớn, buộc tôi phải làm thêm giờ liên tục. Những lúc ấy, em đều gọi điện động viên tôi. Có khi còn mang đồ ăn đến tận văn phòng cho tôi ăn khuya, vì sợ tôi nhịn đói sẽ ốm.
Em nói, vì chúng tôi yêu nhau đã lâu, em tin tưởng tôi nên công việc tôi hãy sắp xếp cho ổn thỏa rồi tính đến chuyện cưới xin. Còn những hai tháng nữa kia mà.
Tôi biết nhiều khi em cũng buồn lắm, vì tôi cứ đi làm suốt, chẳng bao giờ dành thời gian đưa em đi xem phim, đi dã ngoại, mua sắm như người khác. Chính vì thế, tôi lấy đó làm động lực xem để cố gắng hơn nữa. Cố gắng để làm việc để sau này chăm lo cho em tốt hơn.
Sau những lần đem cơm đến cơ quan, tôi dặn em không được đến nữa, vì sợ đường khuya em lại đi xe có một mình, cực kỳ nguy hiểm. Thế là, sau đó, em đem nào là mì gói, trái cây tươi, đồ hộp đến để tôi dự trữ ăn dần trong lúc tăng ca. Càng thương em, tôi càng cố gắng để làm việc.
Có một điều trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ, và chẳng bao giờ dám nghĩ đến đó là phản bội em. Thế nhưng, ông trời thật biết trêu tôi. Trong công ty có một cô đồng nghiệp thích tôi. Mặc dù không công khai tán tỉnh nhưng thông qua hành động, cử chỉ thì cũng đủ rõ.
Hằng ngày, cô ta đều pha café cho tôi uống, rủ tôi đi ăn trưa cùng. Nhưng tôi đều từ chối tất cả. Những ngày tôi ở lại công ty làm đêm, cô ta đều ở lại cùng. Chỉ có điều, không chung phòng làm việc với tôi mà thôi.
Lợi dụng cơ hội người yêu tôi ra về, cô ta bắt chuyện với tôi, than trách sao không được gặp tôi sớm hơn. Sao tôi không chịu hiểu cho tình cảm của cô ta.
Tôi ậm ừ cho qua, và cũng khuyên cô ấy từ bỏ tình cảm với tôi. Thực chất, tôi chẳng có ấn tượng gì với cô gái này ngoài sự lẳng lơ không đáng có.
Tôi luôn tìm cách khước từ mọi lời mời gọi, đồng thời chủ động cắt đứt câu chuyện bằng việc bỏ đi làm việc của mình. Nhưng, một ngày nọ, cô ta mang theo rượu và thức ăn đến bên bàn làm việc của tôi.
“Mình nói chuyện với nhau xíu được không? Hôm nay em buồn quá.”
“Cũng được, nhưng 15 phút thôi nhé. Anh còn phải làm việc.”
Chuyện cũng chẳng có gì nhiều, chẳng qua là buồn chuyện công việc, gia đình vậy thôi. Vì làm việc lâu ngày không được giải khuây, tôi cũng uống vài ngụm rượu. Nhưng không ngờ, cô ta cứ liên tục rót rượu mời tôi. Uống đến ly thứ 5, tôi biết mình sắp say nên dừng lại, kêu cô ta nên đi về đi. Cô ta lẳng lơ đến mức lao vào ôm và hôn tôi. Chẳng hiểu có phải vì men say, hay bản tính dục vọng mà tôi không gạt cô ta ra.
Cứ để như vậy, chúng tôi đã “yêu” trong hơi men, cuồng nhiệt và bạo lực. Sau đó, tôi chợt tỉnh giấc vì nghe tiếng khóc của ai đó. Ráng nhíu đôi mắt lên, tôi thấy hình dáng quá quen thuộc.
Là em! Người yêu tôi! sao em lại ở đây? Vào lúc này? Tại sao? Tôi đang làm gì thế này!
Không, hãy cho anh lời giải thích. Tôi chưa kịp ngồi dậy thì em vùng chạy, tôi vơ vội áo quần đuổi theo. Nhưng không kịp nữa rồi. Em vứt lại phần đồ ăn còn nóng hổi, chắc em sợ tôi đói nên mang đến cho tôi.

Sau hôm đó, tôi liên lạc với em nhưng không được. Tìm đến nhà, ba mẹ em đã không cho tôi bước vào cổng.
Lễ hỏi em cũng cho người mang đến trả cho gia đình tôi. Nghe tin từ một vài người bạn, em đã chuyển công tác lên tận Tây Nguyên, đổi số điện thoại và khóa luôn Facebook. Từ hôm đó, tôi cũng biết rằng, tôi đã tự mình đánh mất đi tình yêu suốt 6 năm gìn giữ. Đánh mất đi người yêu thương mình nhất.
Chỉ vì say mê chút dục vọng, tình một đêm – mà tôi đã đánh mất chính hạnh phúc của mình.