Tôi đang ở cái lứa tuổi đẹp nhất trong đời người. Không phải vẻ đẹp vì trẻ, vì tuổi thanh xuân. Mà tôi có một nét đẹp mặn mà của người phụ nữ. Ở tuổi 24, tôi cứ phơi phới và tỏa sáng như “bông hoa đẹp nhất” trong cả một rừng hoa.
Thời học đại học, tôi được cử làm đại để dự thi hoa khôi của trường. Mặc dù không trở thành hoa khôi, nhưng cũng được nhận về ngôi vị á khôi. Lúc ấy, những “chiếc đuôi” đeo bám tôi dần tăng lên, không dưới chục người. Nhưng, giữa những người đó, tuyệt nhiên tôi không chút rung động.
Từ trong tâm trí của mình, tôi nhắc nhở mình cần phải tìm một người thật hợp. Về tính tình, cả hoàn cảnh, địa vị trí thức. Sau khi ra trường, may mắn tôi được nhận vào làm một ngân hàng có tiếng ở Sài Gòn.Sở dĩ dễ dàng như vậy tại vì tôi có quen được một anh làm phó giám đốc nhân sự ở đó.

Ban đầu, mọi người trong công ty đều khá ngạc nhiên vì thân thế của tôi. Bởi, gia đình tôi chẳng có ai làm ngân hàng cả. Làm sao một đứa sinh viên mới ra trường lại có thể dễ dàng chen chân vào được một ngân hàng lớn như thế này?
Chưa hết, tôi vào làm ở đây chưa được 1 năm, mà đã được tăng tiền lương – thưởng lên bằng với những mức nhân viên làm lâu năm. Tất cả những điều đó, tôi đều được sự chiếu cố từ Sếp – Giám đốc kinh doanh.
Còn về anh chàng phó giám đốc nhân sự kia, tôi chỉ quen biết và nói chuyện xã giao kể từ ngày vào làm được ở đây. Sếp dành cho tôi sự ưu ái nhất định, nhưng phần tôi, nhất quyết không sa ngã vào cái hố “quan hệ bất chính” với sếp.
Tôi vẫn cứ nhẹ nhàng và tiếp nhận những ưu đãi từ sếp một cách khôn ngoan, tinh tế. Những điều này không chỉ giúp tôi tồn tại được lâu, yên ổn trong môi trường khắc nghiệt này mà còn giúp tôi có được chỗ dựa, thị uy được tất cả những đồng nghiệp khác.
Nửa năm sau đó, tôi kết hôn. Kết hôn với một anh chàng lớn hơn tôi 4 tuổi. Tôi tình cờ gặp anh trong một lần đi giao lưu, gặp gỡ đối tác. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh say tôi như điếu đổ. Sau một thời gian tán tỉnh, tôi quyết định đồng ý làm bạn gái anh, rồi đến làm vợ.
Về gia cảnh, anh là con một trong một gia đình khá giả, ba mẹ đều đang chuẩn bị nghỉ hưu. Anh chỉ làm Phó giám đốc của một công ty xây dựng, mặc dù không giàu có như tôi mơ ước, nhưng thật sự anh là người chồng lý tưởng.
Sau khi kết hôn, chúng tôi được cho ra ở riêng tại một căn hộ mà hai bên gia đình góp mua làm vốn cho hai đứa. Không quá cao cấp, nhưng nó cũng là mơ ước của nhiều cặp vợ chồng trẻ. Huống hồ, với tiền lương mỗi tháng của hai vợ chồng, tôi chắc sau một thời gian ngắn sẽ thừa sức để đổi một căn mới hơn, sang hơn.
Chồng rất thương tôi, quan tâm và chiều chuộng tôi hết mực. Anh luôn sợ tôi cô đơn vì thời gian ở bên khá ít, anh phải liên tục đi công tác. Mặc dù lúc trước, tôi có chấp nhận những sự giúp đỡ của sếp, nhưng mọi thứ được cắt đứt hoàn toàn kể từ khi tôi lập gia đình.
Nhiều lần, sếp ngỏ ý tán tỉnh, tôi cố gắng giả lơ như không hề nghe thấy, nhìn thấy. Nếu tôi nói mình không cô đơn hay buồn tủi thì là dối lòng. Bởi, hai vợ chồng mới cưới nhưng anh cứ đi suốt, một tháng chỉ ở nhà khoảng hơn 1 tuần lại đi, Nhiều khi tôi thấy tủi thân, nhìn đám đồng nghiệp nữ được người đưa đón mà tôi buồn lòng.
Cho đến một hôm, khi chuẩn bị ra về thì tôi nhận điện thoại của sếp. Ông hẹn tôi đến một nhà hàng trên đường ở quận 3. Vì về nhà cũng không có gì làm, nên tôi đồng ý. Trong suốt bữa ăn, ông luôn tỏ ra vẻ lịch lãm, hỏi han về tình cảm của hai vợ chồng, đồng thời bóng gió về việc sao mãi không thấy chồng tôi đưa đón đi làm.
Tôi chỉ cười gượng cho qua. Trên đường đưa tôi về bằng xe hơi, ông có gợi ý tôi lên ngồi phía trước cho dễ trò chuyện, nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì.
Những câu nói của ông chẳng làm tôi quan tâm, cho đến khi gần về đến nhà. Ông cho xe dừng lại bên đường tay nắm sang tay tôi. Giật mình tôi toan rút ra nhưng tay ông cứ siết chặt lấy, không tài nào gỡ được.
Biết ông sẽ chẳng dám làm điều gì, nên tôi chuyển giọng đề nghị cho mình xuống xe bắt taxi về. Tôi vừa mới cất lời, ông ta bấm chiếc ghế ngã ra sau, nhoài người về phía tôi, ghì mạnh làm tôi không thở nổi. Làn hơi nồng nồng mùi rượu quyện hương nước hoa cuốn hút đến lạ người. Đến bây giờ tôi mới nhìn kỹ gương mặt ông, từng đường nét, có gì đó là lạ.

Biết mình đã đi quá xa, tôi đẩy sếp sang một bên. Nhưng đáp lại tôi chỉ là ánh mắt trừng trừng, như muốn nuốt sống người khác của ông.
Cuối cùng sếp cũng cất lời:
“Anh biết em thương chồng em, nhưng đừng vội vàng từ chối anh như vậy! Lúc trước em chưa có chồng, nên anh không dám tấn công em, sợ em mất đời con gái. Giờ em có gia đình rồi, chồng em lại hay đi công tác, chắc chắn em sẽ rất tủi và thiếu thốn tình cảm, hơi ấm của đàn ông. Em hãy suy nghĩ lại đi, anh sẽ cho em tất cả. Tiền bạc, hay địa vị. Nếu em muốn đổi sang khu chung cư cao cấp hơn. Hãy làm nhân tình của anh. Mọi việc sẽ được như ý em muốn.”
Tôi đáp trả những lời nói đó của sếp bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ. Nhưng sức của người đàn ông trung niên tôi chẳng thể nào chống lại được. Hiểu được ý tôi, ông ta thả lỏng người, không quên đặt nụ hôn lên môi tôi.
Khi đến nhà, tôi vội bước xuống xe và không chào hỏi gì hết, đi thẳng một mạch lên phòng. Những lời đề nghị tưởng chừng đáng khinh ấy lại khiến tôi suy nghĩ. Thế nhưng, những thứ ông ta đề cập liệu có đáng để tôi đánh đổi hạnh phúc của mình ở hiện tại không?