Chúng tôi đã kết thúc mối tình đẹp trong 3 năm bằng một đám cưới thật dễ thương. Chồng tôi – Anh ấy là một người đàn ông vô cùng hiền từ, giỏi giang và trong suốt khoảng thời gian yêu nhau, anh chưa bao giờ làm tôi thất vọng bất cứ một điều gì.
Những tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, thế nhưng thật sự, ở đời có ai lường trước được chữ ngờ…
Sau khi cưới nhau được 4 năm, con trai đầu lòng cũng đã được 3 tuổi, tôi vâng mệnh sếp đi công tác tại Singapore 2 năm. Cha mẹ, anh chị, bạn bè tôi ai cũng khuyên không nên đi bởi một người đàn ông dù tốt và thương vợ đến đâu nhưng nếu xa nhau quá lâu ắt sẽ có chuyện.
Nhưng vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, đam mê công việc cộng thêm sự tin tưởng chồng hết mức, tôi bỏ ngoài tai tất những lời khuyên đó mà dứt khoát kéo vali đi không một chút do dự.
Tôi cũng nghĩ thời gian đó, tuy chồng nhà một mình nhưng vì chăm bận chăm cho con trai nên tôi nghĩ anh cũng sẽ không vì vắng tôi mà quá buồn. Chồng tôi anh ấy cũng khuyên tôi nên đi bởi sự nghiệp cũng rất quan trọng.
Thế là tôi yên tâm đi công tác là giao hết mọi việc ở nhà cho anh. Nào ngờ, sau hai năm công tác trở về, tôi phải tức tốc đưa anh đi khám khi phát hiện ra quanh bộ phận sinh dục anh xuất hiện những khối u nhú màu hồng.
Tôi bước ra khỏi phòng khám trong cơn phẫn nộ chưa từng thấy khi biết chồng mắc bệnh sùi mào gà. Biết không thể nào giấu được tôi nữa, anh vội vàng thú nhận tất cả mọi chuyện rằng mình đã “ăn vụng” trong thời gian tôi vắng nhà. Vì xa tôi quá lâu, vì không kiềm chế được bản thân mà trót phản bội tôi và mong tôi tha thứ.
Anh nói rằng chỉ nghĩ đơn giản là giải quyết nhu cầu sinh lý, chỉ là “bóc bánh trả tiền” mà thôi nên đã có vài lần “cùng” mấy cô gái ở tiệm mát xa mà không nghĩ mình sẽ bị mắc bệnh.
Sau hôm đó, tôi còn bất ngờ hơn nữa khi bố tôi thú nhận ông là “đồng phạm” với chồng tôi. Thậm chí ông còn bị nặng hơn, những khối u nhú đã mọc thành từng mảng. Đúng thật là sự đời khéo tạo nhiều điều quá bất ngờ. Thật sự có chết tôi cũng nghĩ đến một ngày mình phải rơi vào tình huống đau lòng này.
Tôi vừa đau lòng, vừa hận anh, cũng vừa trách mình đã quá chủ quan. Tôi nghĩ đến những lời khuyên của mẹ, của anh chị, bạn bè và mới thấy thấm thía những câu nói của họ, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Từ ngày đó trở đi, dù vẫn phải lo chạy chữa nghiêm túc cho chồng nhưng thật sự, hầu như mọi điều ý nghĩa, hạnh phúc với chồng, sự kính trọng đối với bố trong tôi dường như sụp đổ.