Vừa bước vào nhà là anh, kịp đặt chiếc cặp xuống thì anh đã oang oang:
“Vợ thằng Bình nhìn xinh thật em nhỉ! Anh qua nhà nó chơi lúc trưa, cô ấy nấu ăn ngon phết, món nhậu nấu cũng ngon em à! Thằng Bình tốt số có con vợ vừa đẹp, vừa giỏi giang, tháo vát công việc ở cơ quan lẫn ở nhà.”
Đúng lúc này, cô trừng mắt nhìn chồng mình. Lúc này anh mới nhận ra sự hiện diện của vợ nên im lặng, và cười trừ.
“À vợ anh cũng tuyệt vời nữa!”

Nói là vậy nhưng vợ anh thừa biết chồng mình đang nghĩ điều gì. Chồng mình là người như thế nào. Lấy nhau được 6 năm, hầu như lúc nào cô cũng nghe anh khen ngợi những người con gái khác. Khi thì cô đồng nghiệp, khi thì vợ bạn, đối tác làm ăn…
Vậy mà, không bao giờ anh khen vợ lấy một câu. Ngày xưa, vợ anh cũng đẹp, cũng giỏi. Nhưng khi lấy anh, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn. Những bộ quần áo bó sát, đôi giày cao gót điệu đà, trang điểm phấn son đã không còn nữa. Mà thay vào đó là lo lắng cơm nước, áo quần, nhà cửa, con cái. Nếu chị ăn mặc đẹp, phấn son trang điểm thì điều đó để ai ngắm cơ chứ?
Trong khi vợ thì anh tiếp xúc hàng ngày, còn những cô gái khác chỉ gặp thoáng qua. Anh gặp họ khi họ đã được chải chuốt, trang điểm chu đáo, ăn mặc đẹp – vì thế nên anh mê lắm. Thế nhưng, có bao giờ anh thấy họ giống như vợ mình lúc này chưa?
Anh luôn khen họ dịu dàng, ăn mặc đẹp đẽ mà quên rằng vợ anh ở nhà cũng đẹp. Chỉ là cô ấy không muốn ăn diện nhiều như người khác mà thôi.
Đàn ông luôn là vậy, giống anh đến phát tởm. Lúc nào cũng chỉ nhìn thấy sự hào nhoáng, cái đẹp bề ngoài của người phụ nữ khác, khen ấy khen để. Mà họ quên rằng, người phụ nữ của họ cũng đẹp.
Cho đến một ngày, cô vợ của anh bắt đầu đi làm đẹp. Việc đầu tiên là mang con sang nhà ngoại gửi, đi làm tóc, spa. Cô bắt đầu hẹn bạn bè đi café. Điều mà từ khi có chồng cô chưa bao giờ thực hiện. Tiếp sau là là liên tục những cuộc điện thoại dặn anh ăn cơm ngoài, vì hôm nay vợ mắc việc, không nấu cơm được. Rồi trang điểm, son phấn, những bộ trang phục bó sát như thời chưa chồng, chưa con.
Anh thấy chị dạo này lạ, thường đi về khuya, thường trang điểm khi ra đường, mua những trang phục mới… Về nhà lại chẳng cơm nước gì cho chồng, chăm lo cho con như trước. Anh sợ chị ngoại tình. Vì chỉ có ngoại tình chị mới đẹp lên như vậy, mới bỏ bê gia đình như thế.
Anh nói bóng gió chị, và bắt đầu theo dõi vợ mình. Nhưng cô tặc lưỡi bảo:
“Mấy ông bạn của chồng em cứ khen em suốt anh ạ! Họ bảo em xinh đẹp, có chồng có con lớn rồi mà cứ như còn con gái vậy đó. Họ cứ khen là chồng em tốt số mới cưới được em đấy anh ạ!”

“À! Em quên mất, anh thường bảo vợ của bạn anh như vậy đúng không? Bây giờ khi em đi gặp bạn bè, chồng của chúng nó cũng nói y anh vậy đó. Những người mà em gặp, chỉ là nói chuyện thoáng qua, tiếp xúc với em được thời gian ngắn nên họ thấy em xinh đẹp hơn vợ họ, quyến rũ hơn vợ họ. Ở nhà em là người thừa chứ ra đường thì chưa chắc đâu anh nhé. Còn anh, khi ra đường khen ai, tòm tem với ai, em không biết thì em chịu, còn nếu anh có những mối quan hệ vụng trộm thì em cũng chẳng để yên cho anh đâu. Anh thích lăng nhăng, em sẽ không níu giữ. Còn em đây chung thủy một lòng thì cũng xin anh nghiêm chỉnh để vợ con anh được nhờ. Mọi chuyện tùy ở anh quyết định cả.”
Sau khi nói những lời này, chồng chị như hiểu ra được nhiều điều. Anh không còn la cà với bạn bè về khuya, cũng không còn khen cô gái nào đẹp trước mặt tôi. Mỗi lần tôi trang điểm ra ngoài đều xung phong đưa tôi đi, rồi đón tôi về. Đi tiệc tùng gì cũng đưa vợ đi cùng. Đó coi như là bài học thức tỉnh cho cánh đàn ông.